V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền|92|

- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường

Tâm bao dung của người đời nhiều khi chỉ nhỏ được như chiếc lá, không gói hết nổi một vết thương; lắm lúc mỏng như sương khói, không che kín được một nỗi buồn; và chẳng mấy khi rắn được như đá, để chồng lên, nối lại, xếp cạnh nhau, làm thành một con đường bắc qua sông, để sang đến được bờ bên kia. Nên dù biết bờ bên kia là vui, bờ bên kia là an, nhưng chẳng mấy người đến được, do gom góp cả đời cũng không đủ tâm từ bi để làm cho mình một con đường bắc qua sông, bắc qua những nông sâu của cuộc cuộc sống, bắc qua những sân si tật đố tị hiềm của lòng người, mênh mông như dòng sông rộng không bờ ngày mưa lũ.

Chỉ thôi từ bi với mình một lát, đã nghe lòng quá đa đoan.

Chỉ thôi từ bi với người một lát, đã thấy lòng người quá lạnh.

Chỉ thôi từ bi với cuộc sống một lát, đã thấy đường trần dài dằng dặc lắm gian truân.

Thêm một chút từ bi, thêm một chút từ bi, thêm một chút từ bi nữa, mọi bão giông đều có thể trở thành bình yên. Bình yên sẽ trở về trong tâm, trong mắt của một người bắt đầu biết từ bi với mọi thứ.

Nếu không bước đi, chúng ta luôn đứng mãi một chỗ. Nếu không thể từ bi, chúng ta luôn đứng mãi trong nỗi buồn.

Người an.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét