V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Đừng đợi đến khi già rồi mới “ngộ ra” những thứ khiến cho ta hạnh phúc trên đời

- Cội Tâm



Hạnh phúc là gì ? Đến nơi đâu mới tìm được hạnh phúc ? Con người vẫn luôn mong muốn tìm đến được bến bờ hạnh phúc, nhưng lại không hiểu một điều quan trọng …

Bạn có bao giờ ngồi một mình thinh lặng và suy nghĩ về câu hỏi: “Bạn là ai ? Tại sao bạn có mặt trên cõi đời này ? Điều gì quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn ?”. Câu trả lời tùy thuộc vào mục đích sống của bạn là gì. Nếu mục đích sống của bạn là sự giàu có thì tiền bạc là quan trọng nhất. Nếu đó là có được một địa vị cao trong cuộc sống thì sự thăng tiến trong sự nghiệp là điều quan trọng nhất. Còn nếu đó là hạnh phúc thì gia đình và tình yêu và đời sống Tâm Linh là quan trọng nhất.

Người hạnh phúc là người biết mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh. Tôi nghĩ rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống của mỗi người chính là sống làm sao cho mình được hạnh phúc và để làm được điều đó thì cần phải mang hạnh phúc đến gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và cũng đừng quên mang hạnh phúc đến cho chính mình bằng những thú vui giải trí cùng mọi người xung quanh nhiều hơn. Cuộc sống luôn đa dạng và phong phú, hãy luôn quan tâm đến tất cả những điều đó.

Bạn đau ốm, có người tận tình chăm sóc cho bạn chính là hạnh phúc.

- Khi bạn lạnh, có người ôm bạn chính là hạnh phúc.

- Khi bạn khóc, có người an ủi bạn, là hạnh phúc.

- Khi bạn già, có người bầu bạn cùng, cũng là hạnh phúc.

- Bạn sai, có người bao dung, tha thứ cho bạn, cái này là hạnh phúc.

- Bạn vất vả, có người thương xót, đây cũng chính là hạnh phúc.

Hạnh phúc không phải là quanh bạn có bao nhiêu người, mà là có bao nhiêu người bên cạnh bạn.

Hạnh phúc không phải là bạn lái những chiếc xe sang trọng, mà là bạn lái xe về đến nhà bình an.

Hạnh phúc không phải là bạn tích trữ được bao nhiêu tiền, mà là mỗi ngày thể xác và tâm hồn được tự do, được làm những việc mình yêu thích.

Hạnh phúc không phải là chồng, là vợ của bạn thành công, xinh đẹp ra sao, mà là chồng, vợ của bạn luôn có thể nở nụ cười rạng rỡ.

Hạnh phúc không phải được ăn ngon mặc đẹp, mà là không có bệnh, không có tai ương.

Hạnh phúc không phải lúc bạn thành công được tung hô nhiệt liệt, mà là lúc bạn sa cơ vẫn có người nói: “Bạn tôi à ! Cố lên !”.

Hạnh phúc không phải là bạn nghe qua bao nhiêu lời ngon ngọt, mà là khi bạn bi thương rơi lệ, vẫn có người nói với bạn: “Không sao đâu mà, có tôi ở đây …”

Pháp ngữ (41)

- Hòa Thượng Tuyên Hóa



Người xuất gia cần biết rằng, khi đạo nghiệp chưa thành tựu, chớ nên để cho mắc nợ. Nếu bạn bị mắc nợ thì bạn sẽ bị trói cột, không thể giải thoát. Nhất là những thứ duyên không thanh tịnh, nó sẽ hại bạn khiến bạn rút chân không ra, chẳng thể tự tại được.

Ba cánh cửa nhiệm mầu

- Trích: “ĐƯỜNG XƯA MÂY TRẮNG”, Chương LXVIII, Thích Nhất Hạnh



Rời miền biển, Bụt trở về Pataliputta, ghé Vesali và đi lên hướng Tây Bắc, quê hương của Người. Khi tới Samagama, thuộc nội địa vương quốc Sakya, Bụt nghe nói vị giáo chủ của giáo phái Nigantha là Nathaputta đã qua đời, và giáo đoàn du sĩ Nigantha đã bị chia rẽ trầm trọng làm hai cánh. Hai bên chống đối nhau rất kịch liệt về mặt giáo lý cũng như về mặt tổ chức khiến cho giới đệ tử tại gia của họ rất đau khổ, không biết theo ai.

Chú sa-di Cunda, thị giả của đại đức Sariputta đã tới gặp đại đức Ananda và kể lại những chuyện trên, vì trong khi an cư ở Pava, chú đã nghe hết mọi chi tiết. Thầy Ananda liền đem câu chuyện chia rẽ của giáo phái Nigantha bạch lên Bụt. Thầy nói, giọng rầu rầu:

- Lạy Bụt, con mong sau khi người diệt độ, sẽ không có sự chia rẽ trong hàng ngũ giáo đoàn khất sĩ như thế. Con không ưa sự chia rẽ và tranh chấp một chút nào hết.

Bụt vỗ vai Ananda:

- Này Ananda, thầy có thấy các vị khất sĩ trong giáo đoàn ta tranh chấp và cãi vã nhau về nội dung các pháp môn như Tứ Niệm Xứ, Chánh Cần, Ngũ Căn, Ngũ Lực, Thất Bồ Đề và Bát Chánh Đạo không ?

- Lạy Bụt, con chưa thấy có vị khất sĩ nào tranh chấp và cãi cọ về nội dung giáo lý, nhưng con nghĩ khi Bụt còn tại thế, nhờ Đức của Bụt ai cũng nương tựa vào Bụt, nghe lời Bụt và tu học yên ổn không có vấn đề gì, nhưng một khi Bụt trăm tuổi, họ có thể bắt đầu tranh chấp với nhau về giới luật và về cách thức sinh hoạt và hoằng hóa. Nếu điều này xảy ra thì nhiều người sẽ buồn lắm và sẽ mất tin tưởng ở đạo pháp.

Bụt an ủi Ananda:

- Đừng lo ngại, Ananda. Chừng nào mà có sự tranh chấp và cãi cọ trong giáo đoàn về nội dung giáo lý, về các pháp môn tu tập như Tứ Niệm Xứ, Tứ Chánh Cần, Ngũ Căn, Ngũ Lực, Thất Bồ Đề, Bát Chánh Đạo … thì lúc đó ta mới nên e ngại, còn những tranh chấp về tổ chức, về giới luật và về lề thói sinh hoạt, tuy có thể xảy ra, nhưng cũng không đáng ngại lắm đâu.

Tuy được Bụt trấn an, đại đức Ananda vẫn không tươi tỉnh lắm. Thầy mới nghe tin là tại Vesali, đại đức Sunakkhata, ngày xưa từng làm thị giả cho Bụt, nay đã rời bỏ giáo đoàn khất sĩ vì những bất mãn riêng tư. Thầy ấy đã bắt đầu tổ chức những cuộc diễn giảng chống lại Bụt và giáo đoàn. Đi tới đâu Sunakkhata cũng nói: sa-môn Gotama cũng chỉ là người thường thôi, không có gì đặc biệt hơn ai và giáo pháp của sa-môn Gotama chỉ đem tới sự giải thoát cá nhân, chẳng có ích lợi gì cho xã hội. Sunakkhata đã bắt đầu gây hoang mang trong quần chúng. Điều này chính đại đức Sariputta cũng đã biết. Đại đức còn biết rằng mầm chia rẽ đã manh nha trong giáo đoàn ở thủ đô Rajagaha. Một nhóm các vị khất sĩ tại Rajagaha trong đó có đại đức Devadatta đang âm thầm tổ chức một giáo đoàn khất sĩ độc lập với giáo đoàn của Bụt. Cộng tác với thầy Devadatta có nhiều thầy cũng thuộc hạng giỏi như các đại đức Kokalita, Katamoraka Tissa, Khandadeviputta và Samuddadatta.

Thầy Devadatta vốn là một trong những người đệ tử lớn, thông minh và tài giỏi nhất của Bụt. Chính sư huynh Sariputta đã từng khen ngợi đại đức Devadatta ngay giữa các đám đông vùng Rajagaha. Đã có lúc đại đức Sariputta tiếp xử với đại đức Devadatta như là một người bạn tri kỷ. Vậy mà không biết vì lý do nào Devadatta gần đây đã nảy ý ganh ghét, ngay cả với Bụt. Thầy Ananda không biết là đã có ai trình lên Bụt các vụ này chưa, riêng thầy, thầy rất ái ngại phải nói để Bụt nghe những chuyện đau buồn như thế.

Mùa mưa năm sau, Bụt lại về Savatthi và an cư tại vườn Cấp Cô Độc. Đầu mùa an cư, Người giảng kinh Pháp Ấn. Hôm đó, tại giảng đường Kỳ Thọ, Bụt nói:

- Có pháp ấn mầu nhiệm, quý vị có biết không ? Hôm nay tôi muốn nói cho quý vị nghe về pháp ấn ấy. Quý vị hãy tháo bỏ mọi tri kiến để cho tâm hồn thanh tịnh thì mới nghe, hiểu và tiếp thụ được.

❝Các vị khất sĩ ! Pháp ấn là con dấu chứng thực tích cách chân xác của chánh pháp. Có ba con dấu tất cả. Bất cứ một giáo lý nào, một pháp môn nào mà không có dấu vết của ba con dấu ấy, thì không phải là giáo lý của tôi nói. Ba con dấu là không, vô tướng, và vô nguyện. Ba con dấu ấy cũng là ba cánh cửa để đi vào thế giới của giải thoát. Vì vậy pháp ấn cũng được gọi là ba cánh cửa giải thoát, hay tam giải thoát môn.

Các vị khất sĩ ! Con dấu thứ nhất là không (sunnata). Không ở đây có nghĩa là rỗng không, không có tự ngã riêng biệt. Không ở đây không có nghĩa là không đối với có. Như các vị đã biết, chấp có và chấp không là hai kiến chấp sai lầm. Vậy không ở đây có nghĩa là không có một tự ngã riêng biệt, không có một sự tồn tại riêng biệt. Vạn pháp nương vào nhau mà có mặt, không có pháp nào có thể phát sinh và tồn tại một cách độc lập. Các pháp sinh khởi và tồn tại trong liên hệ nhân duyên chằng chịt, cái này có vì cái kia có, cái này không vì cái kia không, cái này sinh vì cái kia sinh, cái này diệt vì cái kia diệt. Do đó, bản chất của không là duyên khởi.

Này các vị ! Các vị phải tập nhìn vạn pháp trong liên hệ nhân duyên của chúng để thấy được rằng trong một pháp có mặt tất cả vạn pháp, để thấy rằng trong cái một có cái tất cả và ngoài cái một, cái tất cả không thể nào tồn tại. Quán chiếu mười tám giới là sáu căn, sáu trần và sáu thức, quán chiếu năm uẩn là sắc - thọ - tưởng - hành và thức, các vị sẽ thấy được rằng không có giới nào cũng như không có uẩn nào có tự thể riêng biệt, rằng tất cả đều nương vào nhau mà đứng. Thấy được tính không ấy rồi thì thấy được tính không của vạn pháp. Thấy được tính không ấy rồi thì các vị không còn ước muốn theo đuổi hoặc trốn chạy bất cứ một pháp nào nữa, và các vị sẽ đồng thời vượt thoát những tham đắm, phân biệt hoặc kỳ thị đối với tất cả các pháp. Quán chiếu về tính không tức là mở ra một cánh cửa để đi vào thế giới của tự do. Vì vậy không là cánh cửa giải thoát thứ nhất.

Các vị khất sĩ ! Con dấu thứ hai là vô tướng (animita). Vô tướng tức là vượt thoát những khuôn khổ của tri giác và của nhận thức phân biệt. Vì không thấy được tự tính duyên khởi của các pháp, vì không chứng đắc được tính không của các pháp, cho nên người đời thường nhìn các pháp như những hiện tượng riêng biệt, độc lập, cái này tồn tại ngoài cái kia, cái này có mặt độc lập với tất cả cái kia. Nhìn các pháp như thế cũng giống như là lấy thanh gươm của nhận thức phân biệt để chặt thực tại ra từng mảnh nhỏ rời rạc, và như thế là không thấy được tự thân của thực tại.

Này các vị ! Vạn pháp tùy thuộc vào nhau, cái này có trong cái kia, cái này lồng trong cái kia, trong một cái có tất cả mọi cái. Đó là ý nghĩa hai từ tương nhập và tương tức. Tương nhập là đi vào trong nhau, tương tức là nương vào nhau. Cái này đi vào trong cái kia, cái kia đi vào trong cái này. Cái này là cái kia, cái kia là cái này. Quán chiếu như thế các vị sẽ thấy rằng tri giác của chúng ta đầy dẫy sai lầm. Con mắt của cảm giác không thấy được vạn hữu rõ ràng và chính xác bằng con mắt quán chiếu của trí tuệ. Có khi nhìn sợi dây, con mắt của cảm giác và của tri giác có thể nhận lầm là con rắn, nhưng dưới con mắt của quán chiếu, tự thân của sợi dây được hiển lộ rõ ràng và hình bóng con rắn sẽ tự nhiên tiêu diệt.

Các vị khất sĩ ! Các tướng trạng như có, không, sinh, diệt, một, nhiều, còn, mất, tới, đi, dơ, sạch, thêm, bớt … đều là những tướng trạng mà tri giác và nhận thức phân biệt úp chụp vào thực tại. Đối với đệ nhất nghĩa đế, thì tự thân thực tại không bị giam nhốt trong những phạm trù phân biệt đó, không bị khuôn khổ trong các tướng trạng đó của nhận thức phân biệt. Vì vậy cho nên vạn pháp được gọi là vô tướng. Quán chiếu để làm tan rã những ý niệm có, không, sinh, diệt, một, nhiều, còn, mất, tới, đi, dơ, sạch, thêm, bớt … các vị sẽ đạt tới giải thoát. Vô tướng vì vậy là cánh cửa mầu nhiệm thứ hai mở ra để ta đi vào thế giới của tự do. Vô tướng là cánh cửa giải thoát thứ hai.

Các vị khất sĩ ! Con dấu thứ ba là vô tác, hay là vô nguyện (appanithita). Vô nguyện là không đuổi theo bất cứ một cái gì. Tại sao thế ? Thói thường người ta hay muốn trốn chạy khỏi một pháp để đuổi theo một pháp khác. Người đời ưa trốn chạy sự nghèo khổ để đuổi theo sự giàu sang. Người tu đạo ưa trốn chạy sinh tử để đuổi theo giải thoát. Nhưng nếu các pháp có mặt trong nhau, nếu các pháp là nhau, thì ta còn cần trốn chạy pháp nào và đuổi theo pháp nào ? Trong sinh tử đã có Niết Bàn, trong Niết Bàn đã có sinh tử, Niết Bàn và sinh tử không phải là hai thực thể riêng biệt. Vậy thì ruồng bỏ sinh tử để chạy theo Niết Bàn tức là chưa chứng nhập được thể tính duyên sinh của vạn pháp. Chưa chứng nhập tự tính không và vô tướng của vạn pháp. Quán chiếu vô nguyện là để chấm dứt ngay sự tìm cầu và theo đuổi.

Giải thoát và giác ngộ không phải là những pháp có mặt ở ngoài ta. Chỉ cần mở mắt để chiêm nghiệm, thì ta thấy được ta chính là bản thân của giải thoát và giác ngộ. Tất cả các pháp, tất cả chúng sinh đều có sẵn tự tính giác ngộ tròn đầy trong tự thân mình. Các vị đừng đi tìm tự tính ấy ở bên ngoài. Nếu biết xoay ánh sáng quán chiếu vào tự thân, tự khắc các vị thực hiện được giác ngộ.

Các vị khất sĩ ! Tất cả các pháp trong vũ trụ không pháp nào tồn tại độc lập ngoài nhận thức của các vị, trong đó kể cả Niết Bàn, kể cả Giải Thoát. Các vị không cần đi tìm cầu những thứ ấy ở đâu nữa. Các vị nên nhớ rằng đối tượng nhận thức không tồn tại độc lập với nhận thức. Không đuổi theo một pháp nào, kể cả Phạm Thiên, Niết Bàn và Giải Thoát, đó là ý nghĩa của vô nguyện. Các vị đã là cái các vị đang đi tìm. Vô nguyện, do đó, là cánh cửa mầu nhiệm thứ ba mở ra để ta đi vào thế giới của tự do. Vô nguyện là cánh cửa giải thoát thứ ba vậy.

Các vị khất sĩ ! Đó là giáo lý pháp ấn, đó là pháp môn ba cánh cửa giải thoát. Tam Giải Thoát Môn là pháp môn rất vi diệu, rất mầu nhiệm, các vị nên hết lòng học hỏi và thực tập. Tu tập theo pháp này chắc chắn quý vị sẽ đạt tới tri kiến thanh tịnh, và thực hiện được giải thoát.❞


Bụt nói xong kinh Pháp Ấn, đại đức Sariputta đứng dậy đảnh lễ Bụt. Đại chúng thấy thế đều đứng dậy và lạy xuống để tạ ơn Thế Tôn. Đại đức Sariputta tuyên bố với đại chúng là ngày hôm sau sẽ có một buổi trùng tuyên và học hỏi về kinh này. Đại đức nói đây là một kinh thâm diệu vô cùng, phải đem hết sinh mạng và tâm chí ra mà học hỏi và thực tập mới mong có thể hiểu được.

Đại đức Svastika thấy kinh này có liên hệ tới kinh Không mà Bụt dạy năm ngoái. Bụt đã hướng dẫn các đệ tử của Người từ những giáo lý đơn giản đến những giáo lý càng ngày càng huyền nhiệm. Thầy thấy các vị trưởng thượng như Mahakassapa, Sariputta, Punna, Moggallana … ai nấy đều tỏ vẻ sung sướng cực kỳ khi được nghe kinh này. Thầy nhớ năm ngoái khi Bụt giảng xong kinh Không, thầy Sariputta cũng đã lên lạy Bụt, và tất cả các vị trưởng thượng trong giáo đoàn cũng đã lên bắt chước đại đức Sariputta. Tình thầy trò thật rất thắm thiết.

Chiều ngày hôm sau, các đại đức Yamelu và Tekula đến tìm Bụt ở tịnh thất của Người. Hai đại đức này đều xuất thân từ dòng dõi Bà-la-môn. Đó là hai anh em ruột. Họ nổi tiếng là lão thông văn chương, cú pháp và nhất là cổ ngữ. Giọng phúng tụng và xướng tán của họ rất thanh tao, trong như tiếng chuông và hùng mạnh như tiếng trống. Gặp Bụt, hai đại đức lạy xuống. Bụt mời họ ngồi. Đại đức Yamelu nói:

- Thế Tôn, chúng con muốn xin phép Thế Tôn để trình bày về vấn đề chuyển ngữ trong công cuộc hoằng pháp. Bạch Thế Tôn, trong khi Thế Tôn thuyết pháp, Người thường dùng ngôn ngữ Magadhi, ở Magadha hay ở Kosala cũng vậy. Nhưng trong giới khất sĩ có nhiều vị không sử dụng được tiếng Magadhi, và ở những miền họ hành đạo dân chúng cũng không biết tiếng Magadhi. Vì vậy pháp âm của Người đã được chuyển dịch thành rất nhiều thứ tiếng của nhiều giống dân khác nhau. Thời chưa xuất gia, chúng con đã may mắn học được nhiều sinh ngữ, và chúng con nhận xét rằng ở nhiều nơi người ta đã làm sai lệch và méo mó pháp âm vi diệu của Người bằng cách diễn dịch pháp âm ấy thành nhiều thổ ngữ. Chúng con xin Bụt cho phép chúng con đem tất cả các kinh giáo của Người viết thành ngôn ngữ Sanskrit cổ điển. Nếu các vị khất sĩ bốn phương đều học thuộc pháp âm Người qua cổ ngữ ấy thì chắc chắn chúng ta tránh được cái nạn làm méo mó và sai lệch tiếng nói của Bụt.

Bụt im lặng một lát rồi ngửng lên nhìn hai vị đại đức:

- Các vị làm như thế không tiện, đạo pháp là một thực thể linh động, ngôn ngữ để chuyên chở giáo pháp phải là những sinh ngữ đang được sử dụng. Tôi không muốn giáo lý của chúng ta được trình bày bằng một cổ ngữ, trừ những người trí thức, ít ai hiểu và cảm được giáo lý qua một cổ ngữ. Các thầy Yamalu và Tekula, tôi muốn nói rõ với quý vị là giới môn đệ của tôi, xuất gia cũng như tại gia, đều phải học hỏi và thực tập giáo pháp bằng chính tiếng mẹ đẻ của mình. Như vậy giáo pháp mới linh động và dễ hiểu. Giáo pháp phải được thích ứng với đời sống hiện tại và phải được trình bày như thế nào để thích hợp và dễ hiểu với văn hóa địa phương.

Hiểu được ý Bụt, hai đại đức Yamelu và Tekula đảnh lễ Người và rút lui.

Keep the faith

- Life quotes

Hard times will pass and you will keep growing stronger. Keep the faith and move forward.

╰▶Thời khắc khó khăn rồi sẽ qua và bạn sẽ tiếp tục mạnh mẽ và mạnh mẽ hơn. Hãy giữ vững niềm tin và tiến về phía trước.



Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền|30|

- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường



“Khi chọn cho mình cuộc sống lương thiện để đi qua cuộc đời này, kẻ đó như phải một mình chống lại vạn người, mặc giáp mang khiên ra đi, quyết tâm sẽ không thất bại”.

Có người vừa ra khỏi cửa, vừa nhận lấy vài tổn thương đã quay về, đã bỏ cuộc.

Có người đi được nửa đường, không chịu nổi sự khắc nghiệt của cuộc đời, rồi cũng bỏ cuộc quay về.

Có người giữa đường đánh mất mình, trở thành người cay nghiệt như cuộc đời, không trở lại được như ngày xưa nữa.

Có người đi qua bao nhiêu trong đục nhưng vẫn giữ được đôi mắt thật trong thật hiền như ngày xưa.

Ta không bỏ cuộc.

Người cũng đừng bỏ cuộc.

Hứa nhé !

Bông hồng cài áo

- Nhạc: Phạm Thế Mỹ
- Thơ: Thích Nhất Hạnh



Một bông hồng cho em
Một bông hồng cho anh
Và một bông hồng cho những ai
Cho những ai đang còn Mẹ
Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn
Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi
Như đóa hoa không mặt trời
Như trẻ thơ không nụ cười
Như đời mình không lớn khôn thêm
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm

Mẹ, Mẹ là dòng suối dịu hiền
Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối

Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào
Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm nương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời

Rồi một chiều nào đó
Anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu
Rồi nói, nói với Mẹ rằng
Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không ?
Biết gì ? Biết là, biết là con thương mẹ không ?

Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em
Thì xin anh
Thì xin em
Hãy cùng tôi vui sướng đi

Mười thương Vu Lan

- Thích Tánh Tuệ

Một thương chín tháng cưu mang
Hai thương chuyển dạ gian nan bội phần
Ba thương xuôi ngược đường trần
Bốn thương hôm sớm tảo tần nuôi con
Năm thương Tình Mẹ vuông tròn
Sáu thương Hiền Phụ dạy con mọi điều
Bảy thương lo lắng trăm chiều
Mong đàn con sống biết điều, thiện tâm
Tám thương con phạm lỗi lầm
Tấm lòng Cha Mẹ trăng rằm sáng soi
Chín thương công đức biển trời
Ngàn muôn khó nhọc trên đời xá chi
Mười thương hai đấng Từ Bi
Ghi lòng tạc dạ Hiếu Nhi trọn đời ...



Ý nghĩa ngày Vu Lan

- Kiều Oanh

Hàng năm, người Tây Phương có ngày “Hiền Mẫu” vào tháng Năm và tháng Sáu có ngày “Hiền Phụ”, thì Việt Nam chúng ta có rằm Tháng Bảy, tức “Lễ Vu Lan” ...

“Lễ Vu Lan” là truyền thống của sự thờ cúng tổ tiên và lòng hiếu thảo trong đạo Phật, để ca ngợi tình yêu thương cao cả của Cha Mẹ đã dành cho con cái. Phật giáo đã dưa theo sự tích về lòng hiếu để của Thầy Mục Kiền Liên đối với Mẹ của ông, nên vào mỗi mùa “Lễ Vu Lan” sự tích Mục Kiền Liên luôn luôn được nhắc đến.

Một ngày nọ, trong lúc ngồi thiền, thì Mục Kiền Liên, một trong mười đệ tử chính yếu của Đức Phật, đã nhìn thấy người mẹ quá cố của mình đang bị tra tấn ở các cửa ngục, Bà bị trừng phạt vì những hành động tàn ác mà bà đã làm khi còn sống. Mục Kiền Liên thấy linh hồn mẹ mình đang ở dưới chín từng địa ngục, rất đói, khát, bị hành hạ, tra tấn về những hành động độc ác của bà trong suốt thời gian bà sống nơi dương trần, xót xa nhìn Mẹ trong cảnh khổ hình như thế, Mục Kiền Liên bèn dùng tất cả thần thông của mình, mang đến cho Me ít thức ăn, nhưng khi Bà bỏ món ăn vào miệng thì tất cả đều bị cháy thành tro.

Không đành lòng nhìn Mẹ như thế, ông trở về, đến thụ giáo Đức Phật nhờ Ngài hướng dẫn giúp Mẹ ông thoát khỏi khổ hình. Đức Phật khuyên Mục Kiền Liên triệu tập tất cả các phật tử và chư tăng, lập một dàn trai đàn đúng vào ngày Rằm Tháng Bảy âm lich, cầu nguyện ngày đêm cho Mẹ ông được thoát khỏi hỏa ngục.

Lời nguyện cầu đã được toại nguyện, không những cứu được linh hồn Mẹ của Mục Kiền Liên mà còn cứu được một số các linh hồn khác. Kể từ đó, người ta tin rằng “Lễ Vu Lan” là ngày các cửa ngục được mở cho các linh hồn được về nhà hay đi khất thực, cho nên vào ngày này, người ta hay bày cháo hoa (cháo trắng), thức ăn, hoa quả ra sân để cúng thí cho những linh hồn không gia cư.

Đa số người Việt Nam chúng ta đều tin tưởng tháng Bảy là tháng của những linh hồn được phóng sinh, và “Lễ Vu Lan” được các gia đình Phật Tử tổ chức rất long trọng, dâng đèn hoa, thực phẩm, có nhà còn đốt vàng mã, quần áo và các vật dụng khác bằng giấy cho thân nhân đã khuất và các cô hồn, không gia cư ... Cứ thế, trong tháng Bảy, mỗi gia đình có thể chọn một ngày, rồi làm một bữa tiệc nho nhỏ như một bữa giỗ để cúng tổ tiên và những người đã khuất, đồng thời cũng bày thức ăn, hương hoa trước nhà để đãi các vong linh đang vất vưởng ngoài đường.

Đây cũng không hẳn là truyền thống riêng của các Phật tử mà hình như mọi người đều tin rằng Vu Lan là ngày hiếu nghĩa, để mọi người bày tỏ lòng biết ơn và kính mến đối với cha mẹ của mình. Người Phật tử thường đi lễ Chùa, được cài một đóa hoa hồng trên áo, người nào còn cha mẹ thì cài hoa hồng đỏ, người nào cha mẹ đã quy tiên thì cài hoa trắng để tưởng nhớ đến mẹ cha.

Cũng trong dịp “Lễ Vu Lan”, ngoài việc lên Chùa cúng lễ, có người còn tìm mua những con vật bé nhỏ về thả như: chim, cá, ếch, .v.v.v... để phóng sinh cho chúng được tự do. Từ đó về sau, các Phật tử nhớ đến cha mẹ đã khuất núi thường cử hành lễ Vu Lan để cầu siêu cho các đấng sinh thành và cầu phá địa ngục cho những vong hồn. Một Đại Lễ mang ý nghĩa cao cả, đề cao việc báo hiếu và làm phúc bố thí.

Tóm lại, “Vu Lan” là một ngày Lễ lớn vào tháng Bảy âm lịch, lễ báo hiếu, và phóng sinh.

Kinh báo ân

- Thích Nhật Từ biên dịch



Thế Tôn lại bảo A Nan
Ơn Cha nghĩa Mẹ mười phần phải tin

Điều thứ nhất giữ gìn thai giáo
Mười tháng trường chu đáo mọi bề
Thứ hai sanh đẻ gớm ghê
Chịu đau chịu khổ mỏi mê trăm phần

Điều thứ ba thâm ân nuôi dưỡng
Cực đến đâu, bền vững chẳng lay
Thứ tư ăn đắng uống cay
Để dành bùi ngọt đủ đầy cho con

Điều thứ năm lại còn khi ngủ
Ướt mẹ nằm khô ráo phần con
Thứ sáu sú nước nhai cơm
Miễn con no ấm chẳng nhờm chẳng ghê

Điều thứ bảy không chê ô uế
Giặt đồ dơ của trẻ không phiền
Thứ tám chẳng nỡ chia riêng
Nếu con đi vắng cha phiền mẹ lo

Điều thứ chín miễn con sung sướng
Dầu phải mang nghiệp chướng cũng cam
Tính sao có lợi thì làm
Chẳng màng tội lỗi bị giam bị cầm

Điều thứ mười chẳng ham trao chuốt
Dành cho con các cuộc thanh nhàn
Thương con như ngọc như vàng
Ơn Cha nghĩa Mẹ sánh bằng Thái Sơn

Danh ngôn (135)

- Thái Thượng cảm ứng kinh



Dù đã từng làm việc ác mà sau biết ăn năn sửa đổi, thì lâu ngày cũng được tốt lành, đó gọi là chuyển họa thành phước vậy.

ĐÒ QUA SÔNG NGHIỆP,trọn bộ CD

- Tiếng hát Lăng Ba



➊ ĐẠI BI TÂM KHÚC (điệu Than Thập Xứng, Hoàng Mai Hận/Nhớ Quê), phút 3:30

➋ LUẬT THIÊN ĐIỀU (điệu Tống Liên Chi), phút 11:26

➌ KIẾP LUÂN HỒI (điệu Nắng Xuân), phút 15:25

➍ VÔ THƯỜNG SANH TỬ (điệu Lục Trung Duyên/Tiết Trung Diên/Tương Chúc Xỉ), phút 20:07

➎ THIỀN VIỆN CHUNG THANH (điệu Thiền Viện Chung Thanh/Tiếng Chuông Chùa), phút 23:37

➏ PHỔ ĐÀ SƠN (điệu Alysan trọn khúc=Mê Linh Biệt Khúc+ điệp khúc Cao Xang Xim), phút 30:21

➐ HỒNG TRẦN TAI ÁCH (điệu Sầu Nguyệt Hạ), phút 35:24

➑ ĐÒ QUA SÔNG NGHIỆP (điệu Ngưu Lang Chức Nữ), phút 41:10

➒ NIẾT BÀN TỊNH ĐỘ (điệu Trường Sơn Cô Nương), phút 45:55

➓ TIỂU KHÚC LĂNG BA (điệu Từ Hải), phút 51:22

---------

Ngoài ra, quý vị nào muốn download toàn bộ video clip (2GB):

➊http://www.mediafire.com/file/uc1wr355jpnk16x/Do+Qua+Song+Nghiep+-+tron+bo+VIDEO+-Langba

➋http://download1501.mediafire.com/9fw4i0zgvlfg/uc1wr355jpnk16x/Do+Qua+Song+Nghiep+-+tron+bo+VIDEO+-Langba

Yêu là biết nghĩ cho nhau

- Sưu tầm

Có một đôi vợ chồng nghèo sống với nhau trong ngôi nhà nhỏ. Một ngày nọ, vợ ông, người có mái tóc rất dài, hỏi chồng về chuyện mua một chiếc lược mới hơn để dùng. Người đàn ông cảm thấy rất buồn vì không mua nổi cho vợ một cái gì đó. Ông không đủ tiền để mua cho vợ một chiếc lược mới bởi số tiền kiếm được chỉ đủ để lo cho miếng cơm hàng ngày. Thậm chí, ông cũng không dám mang chiếc đồng hồ cũ đã đứt dây đi sửa. Người vợ biết vậy nên bà không bao giờ gặng hỏi chồng mình một lần nào nữa.

Một hôm, khi đang trên đường đi làm về ngang qua cửa hàng đồng hồ, ông quyết định bán chiếc đồng hồ cũ. Với số tiền ít ỏi có được người chồng mua cho vợ một chiếc lược mới rất đẹp. Ông trở về nhà vào buổi tối và mang tặng cho vợ món quà nhỏ bé này. Nhưng ông đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người vợ thân yêu với mái tóc cắt ngắn. Bà đã bán mái tóc của mình và mua tặng cho ông một chiếc đồng hồ mới. Nước mắt lăn dài trên gò má của hai vợ chồng, họ ôm nhau khóc trong hạnh phúc. Tuy cuộc sống hiện tại khá khó khăn, nhưng bù lại họ đã có được tình yêu và sự sẻ chia thực sự. Đó là món quà quý giá nhất mà hai vợ chồng ông đã nhận được từ nhau.

Các bạn thân mến …

Yêu và được yêu là một điều mà bất kỳ ai khi sinh ra đều mong muốn. Có thể bạn sẽ mất nhiều thời gian và công sức để kiếm tìm cho mình một nửa đích thực, thậm chí có những người phải đến nửa cuộc đời mới tìm được tri kỷ. Nhưng có thể bạn đang theo đuổi một bóng hình mà chỉ có trong mơ. Hãy quay về với thực tại, với cuộc sống và những niềm vui, nỗi buồn hàng ngày. Hạnh phúc và tình yêu đôi khi chỉ xuất phát từ những điều đơn giản và nhỏ nhoi nhất trong cuộc sống, thậm chí ngay cả trong những lúc khó khăn.

Hãy trân trọng hiện tại và làm theo những gì con tim mình mách bảo. “Cuộc sống là phức hợp của những điều giản dị, nên ta cứ sống, thở, cầu nguyện và yêu thôi”. Hạnh phúc giản đơn là mỗi ngày qua đi là một ngày ta được sống và yêu thương, là những phút giây bình yên với tâm hồn và trái tim mình. Hãy trân quý những gì ta đang có và sống an nhiên bạn nhé !


Tại sao người ta nói “người tính không bằng trời tính” ?

- Kiên Định biên dịch



Trong kiếp nhân sinh này, mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, tám câu chuyện rất ngắn sau có thể giúp bạn nhận ra lựa chọn nào là quý trong đời.

Chiếc đồng hồ ở đâu

Chiếc đồng hồ của người cha biến đâu mất tìm không thấy, làm cha rất khó chịu, lật khắp nơi cũng tìm không ra. Đợi người cha đi ra khỏi phòng, cậu con trai liền lặng lẽ vào phòng, không lâu sau thì tìm thấy. Người cha hỏi: “sao con tìm thấy vậy ?”, con trai trả lời: “con ngồi yên lặng một chút, không lâu sau nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ …”

Chúng ta càng nôn nóng tìm kiếm, càng không tìm thấy thứ mà mình muốn, chỉ có bình tâm, mới có thể nghe thấy tiếng vọng trong tâm mình.

Khi nào thì được là chính mình

Khi cho đầy sữa vào một cái cốc thủy tinh, mọi người nói: đây là cốc sữa. Khi cho đầy dầu vào đó, mọi người lại nói: đây là một cốc dầu. Chỉ có khi cốc trống rỗng, mọi người mới nhìn nhận nó là cái cốc.

Khi trong lòng chúng ta đong đầy học vấn, tiền tài, quyền lực, thành quả và định kiến, thì không phải là bản thân chúng ta. Thường thường có được tất cả, ngược lại dễ đánh mất đi chính bản thân mình.

Ai hạnh phúc

Có hai con hổ, một con ở trong lồng sắt, một con ở ngoài thiên nhiên hoang dã. Cả hai con hổ đều cho rằng hoàn cảnh sống của mình không tốt, nên đều ước ao ngưỡng mộ đối phương. Thế là chúng quyết định thay đổi thân phận, khi mới bắt đầu, cả hai đều rất vui vẻ, nhưng không lâu sau đó, cả hai con hổ đều bị chết, một con chết vì đói khát, một con chết vì u buồn.

Có lúc, mọi người coi thường hạnh phúc bản thân mình đang có mà chỉ chăm chăm ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác. Kỳ thực, tất cả những điều bạn có có thể chính là điều người khác đang ngưỡng mộ. Chỉ là bạn không đủ trân trọng nó mà thôi.

Nhân quả không sai

Có một người lính bị quân địch truy sát bất ngờ nên tháo chạy vào một hang núi. Quân địch đuổi sát đằng sau gần bắt được anh ta, anh ta ở trong hang cầu nguyện để không bị quân địch phát hiện. Bỗng nhiên cánh tay bị đau như ai cắn, hóa ra đó là một con nhện, anh ta đang muốn giết con nhện đó, bỗng nhiên trong tâm nảy sinh thương cảm, liền thả con nhện ra. Không ngờ con nhện bò ra cửa hang dệt một cái mạng nhện mới hoàn chỉnh, quân địch truy sát tới cửa hang nhìn thấy một cái mạng nhện che kín, đoán là trong động không có người liền bỏ đi.

Có nhiều khi, giúp đỡ người khác cũng đồng thời là đang giúp đỡ chính mình.

Có bao nhiêu tiền thì mua được xe

Có một chàng trai đi mua xe, cần số tiền là 10 ngàn USD nhưng chàng trai chỉ mang có 9998 USD tiền mặt, thiếu 2 USD. Bỗng nhiên anh ta phát hiện ngoài cửa có một người ăn mày, liền qua nói với người ăn mày: “cầu xin anh, cho tôi 2 USD nhé, tôi muốn mua xe”, người ăn mày nghe xong, hào phóng đưa cho anh chàng 4 USD và nói: “mua giúp tôi luôn một chiếc xe nhé”.

Nếu bạn hoàn thành tới hơn 95% nhiệm vụ, thì người khác có thể hỗ trợ giúp bạn thành công một cách nhẹ nhàng như trở bàn tay, ngược lại, nếu bạn không làm bất kể việc gì, thần tiên cũng không cứu được bạn.

Đun nước thế nào

Sư phụ hỏi: “nếu con phải đun sôi một ấm nước, nhóm lửa đun được một nửa thì phát hiện không đủ củi, vậy thì con phải làm như thế nào ?”. Có đệ tử nói, vậy thì phải nhanh chóng đi tìm, có người nói đi mượn, có người nói đi mua. Sư phụ lại hỏi: “tại sao không đổ bớt nước trong ấm ra nhỉ ?”.

Vạn sự việc trên thế giới này không phải đều như ý, có thể xả bỏ thì mới có thể đắc được.

Người tính không bằng trời tính

Có một người thành phố, năm 1984 vì mong muốn xuất ngoại, nên bán đi căn nhà tứ hợp viện với giá 300 nghìn tệ, rời quê hương đến Italia để đào vàng. Dầm mưa dãi nắng chịu bao vất vả, ban đêm thức học ngoại ngữ, bị cướp bảy lần, bị đánh ba lần ở khu dân nghèo. Vất vả tiết kiệm, đến nay đã tóc điểm sương mai, ba mươi năm rồi, cuối cùng tiết kiệm được 1 triệu ERO, (khoảng 7 triệu 450 NDT), dự định về nước để hưởng thụ vinh hoa phú quý. Vừa về nước, phát hiện ra căn nhà tứ hợp viện mà năm xưa bán đi, môi giới treo giá bán 80 triệu NDT, trong chớp mắt giật mình suy sụp …

Có lẽ nhân sinh cả kiếp người ta hơn một nửa là bận rộn mù quáng … có những lúc, lựa chọn đúng còn quan trọng hơn sự chăm chỉ.

Bí quyết thuộc về 5% còn lại

Nước hoa trong các công ty mỹ phẩm, 95% đều là nước, chỉ có 5% là khác nhau, đó là bí quyết của từng công ty. Con người cũng như vậy, 95% cơ bản là đều như nhau, sự khác biệt là tầm quan trọng đặc biệt trong 5% kia. Đó chính là những đặc biệt về phẩm chất tu dưỡng đạo đức của con người, những vui buồn đau khổ và dục vọng của con người.

Tinh dầu thơm của nước hoa phải chiết xuất năm năm, mười năm mới có thể cho vào làm thành nước hoa, con người cũng như vậy, phải trải qua quá trình rèn luyện trưởng thành, mới có sự thú vị độc đáo độc nhất vô nhị của bản thân.

Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền|29|

- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường



“Kim cương rắn chắc, có thể xuyên phá núi non. Lời nói chân thành cũng vậy, rất rắn chắc, có thể phá tan những phiền não âm u chất cao như núi trong lòng người”.

Lời nói chân thành như mưa, về làm xanh lại đỉnh núi khô, đánh thức dậy trong núi mùa hoa dại.

Lời nói chân thành như ngọn nến, đem hơi ấm và ánh sáng lấp đầy một tâm hồn đang rất lạnh lẽo tối tăm.

Có kẻ, từng nghe qua một lời chân thành, rồi hít một hơi thật sâu, chống tay đứng lên, thấy mình đủ can đảm để đi qua trăm núi nghìn sông.

Có kẻ tựa vào một lời chân thành của người mà đứng dậy. Có kẻ lại tựa vào sự chân thành của chính mình mà đứng lên.

Một kẻ khi còn giữ được trong lòng mình sự chân thành, sẽ không bao giờ bị mất phương hướng.

Ai cũng từng nghe một lời chân thành, nhưng không phải ai cũng từng nói. Người ta sẽ không đủ can đảm để nói một lời chân thành khi chưa đủ sức tin rằng lời nói chân thành đó như chiếc cầu, bắt qua một dòng sông rộng, dòng sông phiền não, dòng sông khổ đau, dòng sông sinh tử, để ta và người, đi qua, đi qua.

Khi bắt đầu bằng dối gian sẽ kết thúc bằng hối tiếc. Khi bắt đầu bằng chân thành sẽ kết thúc bằng bình yên.

Bí mật của bình yên nằm bên trong những lời nói chân thành. Người tin không ?

Do dự và rồi hối hận

(Sưu tầm)



Một triết gia người Ấn Độ có kiến thức rất uyên thâm, lại thêm trái tim tình cảm, nên được rất nhiều cô gái thầm yêu. Ngày nọ, một cô gái đến gõ cửa nhà ông, đề nghị:

- Xin Ngài hãy lấy em làm vợ. Nếu để mất em, sau này chắc chắn Ngài sẽ không tìm được ai yêu Ngài hơn em đâu.

Mặc dù cũng rất có cảm tình với cô gái này, nhưng triết gia vẫn cảm thấy do dự:

- Nàng hãy cho tôi chút thời gian suy nghĩ.

Sau đó, ông cố gắng vận dụng kiến thức của mình để tìm ra những điểm tốt và xấu giữa việc kết hôn và không kết hôn. Sau khi đã liệt kê xong, ông bối rối khi thấy cả hai bên đều bằng nhau. Nhưng rồi ông nghĩ: “cuộc sống chưa kết hôn đối với tôi rất rõ ràng, còn sau khi kết hôn là như thế nào thì tôi không thể biết được, đúng rồi, mình sẽ đồng ý lấy cô ấy”. Triết gia đến nhà cô gái, hỏi cha nàng:

- Cho hỏi con gái bác có ở nhà không ? Tôi muốn gặp cô ấy, vì sau khi đã suy nghĩ kỹ, tôi quyết sẽ lấy nàng làm vợ.

Nhưng cha cô gái lạnh lùng trả lời:

- Ông đến trễ mười năm rồi, con gái tôi giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ.

Nghe xong, triết gia gần như sụp đổ. Thời gian sau đó, cảm giác hối hận, buồn rầu khôn nguôi khiến ông sinh bệnh. Cuối đời, ông đem tất cả những tác phẩm của mình đốt hết, chỉ để lại một câu nói đúc kết ngắn gọn:

- Nếu như cuộc đời của một con người được chia làm hai phần, vậy nửa phần đầu của cuộc đời chính là “không do dự”, còn nửa cuộc đời sau chính là “không hối hận”.

Khi phải đứng trước sự lựa chọn khó khăn, không thể dứt khoát được thì tốt nhất nên chọn điều ta chưa từng trải qua. Cơ hội trong đời không nhiều. Do đó đừng nên do dự, cũng đừng nên trì hoãn. Cuộc sống còn nhiều điều phải làm hơn, hà tất phải lãng phí thời gian để sau này hối hận. Không do dự để không hối hận, hãy ghi nhớ điều này.

Pháp ngữ (40)

- Hòa Thượng Tuyên Hóa



Lúc tu đạo, không cần mình phải dùng sức mạnh để đối phó với chướng ngại. Nếu bạn chân thành thì tự nhiên mọi chuyện sẽ giải quyết êm đẹp.

Nước biển chỉ có vị mặn

- Trích: “ĐƯỜNG XƯA MÂY TRẮNG”, Chương LXVII, Thích Nhất Hạnh



Mùa an cư năm ấy hoàn mãn, nhiều vị đại đức lên từ giã Bụt để đi hoằng hóa ở các địa phương. Đại đức Punna, vốn là một trong những vị giảng sư nổi tiếng của giáo đoàn khất sĩ, trình với Bụt là đại đức có ý về quê để hành đạo. Sinh quán của đại đức là đảo Sunaparanta ở ngoài biển Đông, Bụt hỏi:

- Tôi nghe nói vùng đó là một vùng chưa được khai hóa, những giống dân cư trú tại đó tính tình hung dữ và các vụ bạo động thường xảy ra luôn, không biết là thầy về đó hành đạo có tiện hay không.

Đại đức Punna bạch:

- Lạy Bụt, chính vì họ chưa được khai hóa cho nên chúng ta phải tới để giúp họ. Chính vì họ hung dữ và bạo động nên chúng ta phải đem đạo từ bi và phép hành xử bất bạo động đến. Con nghĩ là con có thể thành công ở đó được.

- Punna, nếu thầy đang thuyết pháp mà họ cứ tới la ó và chửi mắng vào mặt thầy thì thầy tính sao ?

- Lạy Bụt, con nghĩ la ó và chửi mắng cũng chưa lấy gì làm dữ lắm. Họ cũng còn chưa liệng đá và đồ dơ vào con.

- Nhưng nếu họ liệng đá và đồ dơ vào thầy ?

- Lạy Bụt, liệng đá và đồ dơ cũng chưa lấy gì làm dữ lắm. Họ cũng còn chưa lấy gậy đánh vào con.

- Nhưng nếu họ lấy gậy đánh vào thầy ?

Đại đức Punna cười:

- Lạy Bụt, như vậy họ cũng còn hiền lắm. Họ vẫn chưa giết con.

- Nhưng nếu như họ giết thầy ?

- Điều này không xảy ra đâu, bạch đức Thế Tôn, mà dù nó có xảy ra đi nữa thì chết vì đạo lý từ bi và bất bạo động vẫn là một cái chết có ý nghĩa, có thể giáo dục người ta được. Lạy Bụt, người ta sống trên đời ai cũng phải có một lần chết, nếu cần chết vì lý tưởng từ bi và bất bạo động, con sẽ không từ nan.

Bụt khen:

- Hay lắm Punna ! Thầy có dư sức đi hành hóa tại xứ Sunaparanta. Tôi hỏi để các thầy khác cũng được nghe mà thôi, chứ riêng tôi, tôi không nghi ngờ gì về khả năng và lập trường bất bạo động của thầy hết.

Đại đức Punna ngày xưa vốn là thương gia. Hồi ấy Punna thường cùng với người em rể đi buôn, bỏ hàng từ Savatthi đem về Sunaparanta và chở những sản phẩm địa phương tại quê nhà đem bán ở lục địa. Họ dùng ghe thuyền và xe bò để chuyên chở hàng hóa. Một hôm chở hàng tới Savatthi, Punna được trông thấy một đoàn khất sĩ đang trang nghiêm đi khất thực. Do đó Punna đã tìm tới được tu viện Jetavana và đã được nghe Bụt thuyết pháp. Nghe xong bài thuyết pháp, Punna không muốn đi buôn nữa. Ông muốn theo Bụt để làm khất sĩ. Ông giao hết tất cả hàng hóa tiền bạc cho người em rể và tới chùa xin Bụt cho phép xuất gia. Đại đức Punna rất thông minh, đại đức tu học rất tinh tiến và đã trở nên một vị giảng sư xuất sắc. Đại đức đã từng đi hành hóa nhiều nơi trong các vương quốc Kosala và Magadha. Ai cũng nghĩ rằng kinh nghiệm và đạo hạnh của đại đức đủ bảo đảm cho sự thành công của đại đức tại quê nhà.

Mùa xuân năm sau, trong chuyến đi về miền Đông, Bụt đã ghé thăm Vesali, Campa, và theo dòng sông đi ra tới miền biển để giáo hóa. Bụt và các vị khất sĩ đã có những dịp ra ngồi rất lâu trên bờ biển. Một lần kia, đại đức Ananda nói với Bụt:

- Bạch Thế Tôn, nghe tiếng sóng vỗ, nhìn các đợt sóng, chấm dứt mọi suy tư, theo dõi hơi thở và an trú trong hiện tại, con thấy thân tâm thật thoải mái, và đại dương như giúp con đổi mới trong từng giây từng phút.

Bụt gật đầu. Có một hôm nọ đứng nói chuyện với ngư dân ven biển, đại đức Ananda hỏi các ngư dân này nghĩ gì về biển cả. Một người đàn ông cao lớn, nước da sạm nắng, dáng người rất đẹp nói với thầy:

- Biển có những đặc tính rất hay và tôi ưa biển vì những đặc tính ấy. Đặc tính thứ nhất là biển có những bãi cát thoai thoải đưa ta đi từ từ xuống nước, khiến cho việc thả thuyền và kéo lưới trở nên rất dễ dàng. Đặc điểm thứ hai là biển luôn luôn ở tại chỗ, biển không bao giờ dời chỗ. Mình muốn ra biển thì mình biết hướng mà tìm đi. Đặc điểm thứ ba là biển không chấp nhận thây chết. Khi có thây chết, biển luôn luôn đẩy nó lên bãi. Đặc điểm thứ tư là biển chấp nhận nước của tất cả các dòng sông, dù đó là sông Ganga, sông Yamuna, sông Aciravati, sông Sarabhu hay sông Mahi. Sông nào ra tới biển thì cũng bỏ tên riêng của mình để mang tên biển cả. Đặc điểm thứ năm là tuy ngày đêm muôn sông liên tiếp đổ nước về biển, biển cũng không vì vậy mà có khi vơi khi đầy. Đặc điểm thứ sáu là nước biển ở đâu cũng mặn. Đặc điểm thứ bảy là trong lòng biển có biết bao nhiêu thứ san hô, xà cừ và ngọc quý. Đặc điểm thứ tám là biển làm chỗ dung thân cho hàng triệu loài sinh vật, trong đó có những loài rất lớn dài hàng trăm do tuần, và những loài nhỏ bé như cây kim hoặc hạt bụi. Thưa các thầy, tôi chỉ nói có chừng đó, các thầy cũng thấy tôi yêu biển đến chừng nào.

Ananda nhìn kỹ bác ngư dân. Bác này làm nghề chài lưới mà nói năng như là một thi sĩ. Thầy hướng về phía Bụt:

- Thế Tôn, bác ngư dân này ca tụng biển rất hay. Thế Tôn, bác ngư dân yêu biển thế nào thì con cũng yêu đạo pháp giác ngộ như thế, con thấy đạo pháp của Thế Tôn có rất nhiều đặc tính tuyệt vời, đạo pháp này cũng bao la như biển cả, mong Thế Tôn dạy cho chúng con.

Bụt mỉm cười, đưa tay chỉ ghềnh đá:

- Chúng ta hãy tới ngồi trên những tảng đá kia. Tôi sẽ nói cho các vị nghe về những đặc tính của đạo pháp giác ngộ.

Mọi người theo Bụt leo lên ngồi trên ghềnh đá. Các bác ngư dân cũng được mời theo. Khi mọi người đã an tọa quanh Bụt, Bụt cất tiếng:

- Này quý vị, bác ngư dân vừa nói tới tám điều đáng yêu của biển. Tôi cũng sẽ nói tới tám điều đáng yêu của chánh pháp.

❝Thứ nhất, nếu biển có những bờ cát thoai thoải có thể đưa ta đi từ từ xuống nước, khiến cho việc thả thuyền và kéo lưới trở nên dễ dàng, thì chánh pháp cũng vậy. Trong đạo pháp này, mọi người có thể đi từ dễ tới khó, từ thấp tới cao, từ cạn tới sâu. Chánh pháp mở rộng cho tất cả mọi người thuộc đủ loại căn tính: ai cũng có thể đi vào chánh pháp được cả, dù là em bé, người già, người trí thức, kẻ thiếu học … tất cả đều tìm thấy pháp môn tu học thích hợp với mình trong đạo pháp này.

Thứ hai, nếu biển luôn luôn ở tại chỗ mà không dời đi nơi khác, không cuốn phăng đi xóm làng và thành thị, thì chánh pháp cũng thế, những nguyên tắc của chánh pháp luôn luôn không thay đổi, và giới luật của người thọ trì chánh pháp đã được quy định rõ ràng. Ở đâu có sự học hỏi và thực hành đúng theo những nguyên tắc ấy và những giới luật ấy là ở đó có chánh pháp, không thể nào sai chạy được.

Thứ ba, nếu biển không bao giờ dung túng một thây chết trong lòng nó thì chánh pháp cũng vậy. Chánh pháp không dung túng được vô minh, biếng lười và hành động phạm giới. Một người không tu trong một đại chúng có tu không thể nào cư trú lâu dài được. Người đó sớm muộn gì cũng phải bị đẩy ra khỏi đoàn thể và giáo pháp.

Thứ tư, nếu biển chấp nhận nước của tất cả các dòng sông không phân biệt kỳ thị thì chánh pháp cũng thế. Từ giai cấp nào trong bốn giai cấp xã hội, người ta cũng được đón tiếp một cách bình đẳng vào trong đạo pháp này. Cũng như khi nước các dòng sông chảy ra biển, chúng bỏ lại sau lưng mình tên của dòng sông và bắt đầu lấy tên biển cả, những người đi vào trong đạo pháp của tôi không còn mang theo giai cấp, dòng dõi và địa vị xã hội của họ: tất cả đều được gọi chung là người khất sĩ.

Thứ năm, nếu biển không vơi đi cũng không đầy thêm dù đêm ngày muôn sông vẫn tiếp tục chảy về, thì chánh pháp cũng vậy. Chánh pháp là chánh pháp, không phải vì có nhiều người đi theo mà mới là chánh pháp, không phải là vì ít người đi theo mà đạo pháp không phải là chánh pháp. Sự thịnh suy không đánh giá được chân lý của đạo pháp này.

Thứ sáu, nếu nước biển ở đâu cũng chỉ có một vị là vị mặn, thì chánh pháp cũng thế. Dù giáo pháp được trình bày ra nhiều cách, dù có hàng ngàn hàng vạn pháp môn, thì chánh pháp cũng chỉ có một vị, đó là vị giải thoát. Không có công năng giải thoát thì đó không phải là chánh pháp.

Thứ bảy, nếu trong lòng biển có vô số các loại san hô, xà cừ và ngọc quý thì chánh pháp cũng thế. Trong đạo pháp ta có nhiều pháp môn vi diệu và quý báu như tứ diệu đế, tứ chánh cần, tứ như ý túc, ngũ căn, ngũ lục, thất bồ đề và bát chánh đạo.

Thứ tám, nếu biển là chỗ dung thân thoải mái cho hàng triệu loài sinh vật trong đó có những loài vật nhỏ như hạt cát và dài lớn đến hàng trăm do tuần, thì chánh pháp cũng thế. Trong đạo pháp ta, một em bé hay một người ít học vẫn có cơ hội tu học thoải mái. Trong đạo pháp ta, những bậc đại nhân có kích thước lớn như những vị bồ tát, có thể có cơ hội tu học và hoằng hóa trong một môi trường thênh thang. Trong đạo pháp ta cũng có vô số các vị đã chứng đạt quả vị Nhập lưu, Nhất hoàn, Bất hoàn và A la hán.

Này quý vị, biển cả là một nguồn cảm hứng, là một kho tàng vô tận. Chánh pháp là một nguồn cảm hứng, là một kho tàng vô tận❞.


Đại đức Ananda chắp tay nhìn Bụt:

- Thế Tôn, người là một vị đạo sư, nhưng người cũng là một thi sĩ nữa.

The person you were

- Matty Mullins

The only person you should try to be better than is the person you were yesterday.

╰▶Người duy nhất mà bạn nên cố gắng để cho tốt hơn chính là mình của ngày hôm qua.



Sống với Bồ Đề tâm

(Thích Tánh Tuệ)

Này bạn …

Khi vui đừng vui quá, vì sẽ đến lúc buồn.

Lúc buồn, đừng quá buồn, vì sẽ có khi vui.

Tiến lên một bước mà đánh mất mình, thì bạn ơi nên dừng lại !

Bước lui để hiểu mình thì bạn cứ lui thêm vài bước, hay nhiều bước nữa cũng chẳng sao đâu !

Những giá trị mà cuộc đời đặt ra để cho bạn vươn tới cũng chỉ là tương đối. Hai chữ “thành công” trong tương lai mà xã hội loài người đặt định đã giam nhốt cuộc sống “hiện tại” của bạn vào trong ngục thất. Có nghĩa gì khi ta mải bắt bóng đuổi hình mà hiện tại lại rơi khuất trong thế giới lãng quên.



Khi rơi vào bế tắc, mất phương hướng ...

(Sưu tầm)



Khi bạn đang trải qua thời kỳ khó khăn, tất cả những gì bạn cần là sự cảm thông. Bạn chỉ cần ai đó đến bên cạnh để nói cho bạn biết bạn mạnh mẽ đến nhường nào và bạn có đủ khả năng để đối phó với mọi tình huống.

Nếu bạn đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, thì hãy nhớ rằng bạn không hề đơn độc. Bạn có thể cảm thấy tuyệt vọng ở một phút giây nào đó, vì một lý do nào đó như thất bại trong kinh doanh, không kiếm được việc làm, mất đi một người thân hay bị phản bội, nhưng niềm hi vọng luôn tồn tại ở quanh ta, nó dành cho tất cả mọi người, kể cả bạn. Đó là lý do tại sao người ta có câu nói, “mỗi đám mây đen đều có ánh hào quang lấp lánh phía sau” hay “trong cái rủi có cái may”. Dưới đây là bảy câu nói truyền cảm hứng nhất, sẽ giúp bạn mạnh mẽ vượt qua những thời điểm bão giông trong cuộc đời.

“Chỉ có HAI ngày duy nhất trong năm mà bạn không thể làm gì được. Một cái có tên là ngày hôm qua, và cái còn lại được gọi là ngày mai. Hôm nay chính là ngày thích hợp nhất để tin, yêu, hành động và sống cuộc đời của riêng bạn” – Đức Đạt Lai Lạt Ma.

Câu nói này được Đức Đạt Lai Lạt Ma nói khi người thuyết giảng về sức hấp dẫn của sự sống. Bạn sống trong hiện tại, làm mọi thứ vì hiện tại, không phải cho quá khứ hay tương lai. Thử hỏi trên đời này, có ai có thể thay đổi được những gì đã xảy ra hay dự báo trước được tương lai chưa tới không ? Câu trả lời là không. Bạn chỉ có thể quên đi những điều tồi tệ từ quá khứ và làm những điều tốt đẹp trong hiện tại để cải thiện tương lai.

“Mọi người đều là thiên tài. Nhưng nếu bạn đánh giá một con cá bằng khả năng leo lên cây, nó sẽ sống cả đời với niềm tin rằng nó ngu ngốc” – Albert Einstein.

Những lúc tuyệt vọng và muốn buông xuôi, đã bao giờ bạn nghĩ đến những lời động viên tuyệt vời này từ thiên tài vật lí Albert Einstein chưa ? Ra đời từ cách đây hàng thập kỉ nhưng nó vẫn rất sâu sắc và thiết thực cho thời điểm hiện tại. Đôi khi chúng ta khổ sở vì bị mọi người đặt vào một nơi mà chúng ta không thuộc về, và vì thế chúng ta dần cảm thấy rằng bản thân mình vô dụng. Tuy nhiên, đó không phải là tất cả. Bởi vì bất cứ ai sinh ra cũng được ban tặng một năng khiếu, một thế mạnh nào đó, mà đôi khi chúng ta dường như chưa nhận ra. Đừng để quan điểm của người khác phá hỏng cuộc đời của bạn. Hãy cứ vẫy vùng nơi biển nước nếu bạn là một chú cá chứ đừng chối bỏ bản thân mình.

“Mỗi khi bạn nêu ra điều bạn muốn hoặc tin tưởng, bạn là người đầu tiên nghe thấy nó. Đó là thông điệp cho cả bạn và những người khác về những gì bạn nghĩ là có thể. Không ai có thể làm bạn từ bỏ giấc mơ trừ khi bạn cho phép điều đó” – Oprah Winfrey.

Những lời động viên từ Oprah Winfrey đã cho tôi rất nhiều sức mạnh trong thời gian khó khăn nhất. Nhiều lần chúng ta từ bỏ ước mơ của mình chỉ vì chúng ta nghĩ rằng điều đó là không thể. Nỗi sợ thất bại chính là lực cản lớn nhất đẩy lùi những quyết tâm, nhiệt huyết tuổi trẻ. Hãy mạnh mẽ đứng lên và nói với bản thân rằng chúng ta có thể làm được. Bởi vì mọi thất bại chỉ là người thầy đưa lối cho ta đến với thành công.

“Ngay cả khi bạn đang suy nghĩ đúng hướng, bạn sẽ chẳng bao giờ thành công nếu bạn chỉ ngồi đó” – nhà báo, nhà bình luận xã hội Will Rogers.

Tiền nhân có câu “dòng nước đứng yên là dòng nước đục”. Chỉ khi dòng nước chảy đi nó mới trở nên hữu ích. Nếu bạn muốn thành công, bạn không có cách nào khác ngoài việc dấn thân về phía trước. Đừng để những khó khăn níu giữ bạn lại và cũng đừng chỉ ngồi yên chờ đợi một phép lạ xảy ra. Nếu bạn đang đi đúng hướng thì không có gì có thể ngăn bạn đi tiếp tục đi xa hơn nữa trong cuộc sống.

“Tôi sẽ không để cho bất cứ ai bước qua tâm trí của mình bằng dấu chân lấm bẩn của họ” – Mahatma Gandhi.

Tất cả mọi hoạt động của chúng ta, trong suốt cuộc đời này, đều được kiểm soát bởi tâm trí. Chính xác hơn là bạn sẽ trở thành kiểu người mà bạn nghĩ về mỗi đêm. Tin hay không tùy bạn, nhưng đó là sự thật. Những người xung quanh chúng ta không phải lúc nào cũng giúp ta tiến bộ và hoàn thiện, và đôi khi mục đích của họ khi xuất hiện trong cuộc đời bạn chỉ là đem đến những phiền não. Tuy nhiên có tiếp nhận những phiền não đó hay không lại hoàn toàn phụ thuộc vào bạn. Khi bạn kiểm soát tốt suy nghĩ và tâm trí của mình, không có gì và không có ai có thể làm bạn phân tâm.

“Những điều tưởng chừng như cay đắng mà chúng ta đang trải qua thực chất chính là phước lành ẩn dưới lớp ngụy trang” – Nhà văn Oscar Wilde.

Có những thời điểm cuộc sống trở nên khó khăn đến nỗi bạn tin rằng không hề có thứ gọi là ánh sáng ở cuối đường hầm. Chúng ta quên mất rằng cuộc đấu tranh khốc liệt ngày hôm nay là vì một tương lai tốt đẹp hơn. Khó khăn không phải là thứ tồn tại vĩnh viễn. Một khi bạn đã quyết tâm thay đổi hoàn cảnh của mình thì ngay cả Thượng Đế cũng sẽ giúp bạn. Chỉ cần bạn ghi nhớ câu nói này: “Chúa giúp những người biết tự giúp mình”.

“Giữa những chuyển động hỗn loạn, hãy giữ lấy sự tĩnh lặng bên trong bạn” – nhà văn về triết lý sống Deepak Chopra.

Đây là một trích dẫn sâu sắc và tinh tế mà chúng ta có thể sử dụng nó để tóm tắt toàn bộ bài viết này. Nó có thể làm thay đổi cách bạn nhìn nhận vấn đề ngay lập tức. Có những trường hợp hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, có những vấn đề bạn không thể giải quyết khiến cho bạn cảm thấy hoang mang và mất bình tĩnh. Tuy nhiên, nếu bạn vẫn giữ được “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến” thì chắc chắn bạn sẽ là chiến thắng.

Thắng thua, được mất là một phần của cuộc sống và nó chỉ mang tính giai đoạn. Mọi giai đoạn rồi sẽ trôi qua, một ngày nào đó bạn sẽ biết ơn tất cả những sai lầm, thử thách bởi vì nó khiến bạn mạnh mẽ, trưởng thành và tốt đẹp hơn.

Bắt đầu thói quen thức dậy sớm

(Sưu tầm)



Bạn có thường xuyên lướt Facebook, xem phim đến quá nửa đêm và chỉ tỉnh giấc khi đã sát giờ đi làm ? Bạn có cảm thấy cuộc sống của mình luôn vội vã và mệt mỏi vì thiếu ngủ mà vẫn mãi ở cảnh nghèo hàn, trong khi có những người đã giàu có thành công lại còn luôn thảnh thơi, bình thản ? Đâu là bí mật của họ ?

Theo thống kê, mọi người thường thức dậy vào khoảng 6 giờ đến 7 giờ 30 mỗi sáng. Tôi không phải là một người như vậy. Tôi thường thức dậy lúc 7 giờ 45 phút, đi làm lúc 8 giờ, uống một cốc cà phê vội vã trên đường và đến văn phòng lúc 9 giờ sáng. Sau mỗi buổi tan sở, tôi đã kiệt sức đến mức chỉ muốn nằm xuống và không làm gì cả. Một ngày, tôi quyết định thay đổi hoàn toàn lịch trình cuộc sống của mình, bắt đầu bằng việc thức dậy lúc 5 giờ 30 mỗi sáng. Đó quả thực là một quyết định khiến cuộc đời tôi thay đổi. Nhờ nó, tôi đã hiểu vì sao thức dậy sớm là một thói quen thành công.

1. Tôi làm việc hiệu quả hơn

Những người thành công dậy sớm. Tôi nghe thấy điều đó ở khắp mọi nơi. Steve Jobs từng thức dậy lúc 5 giờ 30 mỗi sáng và đã dành đủ thời gian để bắt đầu với Apple. Rất nhiều người nổi tiếng khác cũng có thói quen tương tự. Tôi từng nghĩ mình là một con cú đêm và sẽ chẳng bao giờ dậy sớm nổi. Nhưng khi bắt đầu thử nghiệm, tôi nhận ra, buổi sáng là thời điểm hoàn hảo nhất để làm việc hiệu quả đối với tôi. Bây giờ, tôi thức dậy với một tâm trí tỉnh táo, một cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ và có thể tập trung vào các nhiệm vụ quan trọng, đặt mục tiêu cho ngày mới ngay lập tức. Tôi đã bắt đầu một ngày mới tuyệt vời khi mà phần lớn mọi người xung quanh vẫn đang ngủ say. Và hoàn thành mọi thứ khi trở về nhà sau giờ tan sở. Vì thế, tôi có nhiều thời gian buổi tối hơn cho gia đình.

2. Làm chủ thời gian của mình

Tôi từng thức dậy, nhảy ra khỏi giường khi nhận ra mình đã gần như muộn làm. Cuống cuồng chuẩn bị mọi thứ nhưng rồi vẫn đến công ty muộn. Ngồi vào bàn làm việc một cách lúng túng và gắt gỏng, tôi hầu như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn để bắt đầu công việc. Đó chắc chắn không phải là một cách tuyệt vời để bắt đầu ngày mới. Bắt đầu thực hiên thói quen dậy sớm, tôi có hơn hai giờ trước khi đi làm để chuẩn bị mọi thứ. Trong khoảng thời gian này tôi không chỉ sắp xếp mọi thứ hoàn hảo mà đôi khi còn có thể thưởng thức một tách cà phê hay đọc một vài trang từ cuốn sách yêu thích. Những người dậy sớm không cần phải vội vã. Họ có thể khởi động ngày mới bình tĩnh và tự tin.

3. Phát triển thêm các thói quen mới

Rèn luyện thêm các thói quen mới rất quan trọng để cải thiện, phát triển bản thân và buổi sáng là một thời điểm hoàn hảo cho điều đó. Tận dụng buổi sáng của riêng bạn, hãy lập kế hoạch một danh sách những việc bạn sẽ làm trong mỗi sáng, điều đó sẽ giúp bạn hình thành những thói quen tốt mà không cần ép buộc bản thân bất cứ điều gì. Ví dụ, một ngày mới của tôi sẽ bắt đầu với việc vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ tập thể dục, sau đó uống một ly nước ấm, vận động một chút sau đó đọc sách … Các nhiệm vụ tương tự phải được thực hiện giống như mọi ngày, kể cả cuối tuần.

4. Có cơ thể cân đối hơn

Khi bạn dậy sớm, bạn có thời gian linh động để luyện tập thể dục trước khi bộ não của bạn bị vắt kiệt sức sau một ngày làm việc. Bạn có thể đến phòng tập gym vào sáng sớm hoặc đơn giản chỉ là đi bộ quanh khu vực bạn sống. Dĩ nhiên, bạn có thể luyện tập vào nhiều thời điểm trong ngày, nhưng tôi cảm thấy kế hoạch luyện tập sau giờ làm việc có thể dễ dàng bị hủy bỏ bởi rất nhiều cám dỗ khác. Trong khi đó, lịch trình luyện tập vào sáng sớm của bạn sẽ không bao giờ bị người khác can thiệp. Nhờ dậy sớm, tôi có 30 phút để đi bộ hoặc tập thể dục mỗi sáng và giảm được gần 3kg trong vòng một tháng. Tất nhiên, tôi sẽ không dừng lại ở đó.

5. Tận hưởng không gian yên tĩnh

Điều tôi yêu thích nhất khi thức dậy sớm là sự yên tĩnh của buổi sáng: không có tiếng trẻ con kêu khóc, không có tiếng ồn của tivi, của xe cộ. Buổi sáng sớm của tôi thật sự yên bình. Không điều gì khiến tôi mất tập trung với những nhiệm vụ quan trọng, tôi có thể suy nghĩ tập trung, lên kế hoạch hiệu quả. Jeremy Korst, cựu tổng giám đốc của Microsoft có thói quen thức dậy vào khoảng 3 giờ 30 đến 4 giờ sáng bởi hai lí do: đầu óc minh mẫn và không gian yên tĩnh. Trong suốt hai giờ của buổi sáng, ông thường làm hết các công việc quan trọng, đòi hỏi sự tập trung cao độ. Một nhà tâm lý học từng nói: “nguyên nhân duy nhất dẫn đến sự bất hạnh của ai đó là anh ta không biết cách giữ yên lặng khi ở trong căn phòng của chính mình”. Bây giờ, tôi tin chắc rằng bạn có thể tìm thấy sự yên bình và hạnh phúc khi thức dậy sớm.

6. Tiết kiệm năng lượng và thời gian đi lại

Không ai thích giờ cao điểm với xe cộ đông đúc và tắc đường, khởi hành sớm có thể cải thiện được phần khó chịu này trong cuộc sống của bạn. Nếu như dậy sớm, bạn có thể thong thả bắt xe bus hay tự lái xe đi làm và tránh được cảnh tắc đường, muộn làm rồi bị sếp mắng. Nếu muốn vận động nhiều hơn một chút, bạn cũng có thể đi xe đạp như tôi đã làm.

7. Ăn bữa sáng lành mạnh

Khoa học đã khẳng định, bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày. Theo các nghiên cứu mới nhất, chúng ta nên nạp 15 – 25% năng lượng dành cho cả ngày trong bữa sáng. Nếu bỏ qua bữa sáng, chúng ta thường cảm thấy đói cồn cào trước bữa trưa và có thể không kiểm soát được lượng đồ ăn cũng như tính chất lành mạnh của thực phẩm nạp vào. Trước đây, tôi luôn dậy sát giờ đi làm, vì thế tôi luôn bỏ bữa sáng, nhưng bây giờ, khi thức dậy vào 5 giờ 30 mỗi ngày, tôi có đủ thời gian không chỉ để chuẩn bị bữa sáng mà còn có thể thong thả thưởng thức nó. Tôi có thể đảm bảo với bạn, việc đó tốt hơn nhiều so với việc vừa đi vừa ăn hay ăn sáng tại bàn làm việc.

8. Có những giấc ngủ yên bình hơn

Những người có thói quen “cú đêm” thường đi ngủ và thức giấc vào những thời điểm ngẫu nhiên, trong khi những người dậy sớm thường đã thiết lập lịch trình giấc ngủ cho cơ thể. Thói quen ngủ không lành mạnh có thể dẫn đến hậu quả xấu cho sức khỏe của bạn như mức độ cholesterol trong máu cao, nguy cơ béo phì … Khi bắt đầu thói quen dậy sớm, tôi nhận ra rằng cơ thể và đầu óc luôn tỉnh táo, khoan khoái mà không cần phải ngủ liên tục trong 10 – 12 giờ như trước. Thức dậy lúc 5 giờ 30 khiến tôi cảm thấy được nghỉ ngơi đầy đủ, năng lượng tràn đầy để bắt đầu ngày mới. Một lịch trình ngủ lành mạnh sẽ cải thiện chất lượng giấc ngủ và cho bạn một sức khỏe tốt hơn.

Bắt đầu thói quen thức dậy lúc 5 giờ 30 đã thay đổi cuộc sống của tôi, giờ đây tôi đã hiểu vì sao người giàu lại luôn dậy sớm.

Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền|28|

- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường



“Cơn gió ngang qua, khi chạm vào vách núi, còn quay trở lại. Năm tháng ngang qua đời người, không bao giờ trở lại, sao còn cố chấp vào những chuyện đã qua mà làm khổ ngày mai của mình ?”

Có thể hôm nay đang rất buồn. Có thể ngày mai sẽ còn đó những âu lo. Có thể hôm qua đã rất vui ... Nhưng, không ai có thể quay trở về hôm qua để trốn tránh nỗi buồn hôm nay, để né tránh âu lo ngày mai.

Để những phiền muộn lại, đặt những âu lo xuống, để đi tiếp, không phải là chuyện dễ. Quên đi những bình yên đã mất, quên đi những niềm vui đã qua, để đi tiếp, lại là chuyện khó hơn. “Tấn nhất bộ, xả nhất bộ”, muốn bước được về phía trước một bước, nhất định, phải bỏ lại phía sau một bước chân. Nghĩ mãi về những chuyện đã làm, nói mãi về những điều đã qua, nhớ mãi về những thứ đã mất, dù tốt hay xấu, cũng là đang để hôm qua nhốt lấy mình. Không thoát ra nổi một suy nghĩ, không bước qua nổi một bước chân, quanh quẩn mãi trong đó.

Ngoài kia, thời gian chưa từng vì ai mà dừng lại. Ai cũng phải bước đi, dù bước ngắn hay dài. Luôn rất khó khi quyết định từ bỏ một điều gì đó, nhưng đôi khi, đó lại là việc làm tốt nhất mà chúng ta có thể làm được cho mình.

D.P.A (47)

- Thiền sư Huệ Hải

Nhẫn nhục đạo thứ nhất
Trước phải trừ ngã nhân
Việc đến không thọ nhận
Là chơn thân bồ đề



Pháp ngữ (39)

- Hòa Thượng Tuyên Hóa



Người trẻ đừng để thứ dơ bẩn ràng buộc. Hãy có thái độ:

- Lạnh tới đâu cũng hiên ngang ưỡn ngực đón gió, đói tới đâu cũng phây phây gồng bụng tiến bước.

- Hãy làm ngọn đuốc sáng trong cơn gió dữ, thứ vàng ròng trong ngọn lửa đỏ.

Lặng nhìn hư tâm

(Thích Tánh Tuệ)



Như mây trời phiêu lãng
Cảm xúc đến rồi đi
Em không là cảm xúc
Cớ sao lòng lâm ly ?

Khi buồn như giọt nắng
Mong manh rơi cuối chiều
Buồn đến đi rất vội
Sao mang hồn cô liêu

Như suối ngàn trôi chảy
Dòng tư duy miệt mài
Anh không là suy nghĩ
Ai vui, buồn, đổi thay ?

Chiều nao mưa qua phố
Vì đâu thê thiết hồn
Lắng nghe làn hơi thở
Mưa, chỉ là mưa tuôn ...

Ta không là cảm xúc
Ta chẳng là suy tư
Cũng không là hình sắc
Sống mãi hoài thiên thu

Khổ đau hay hạnh phúc
Từng đợt sóng xô bờ
Có khi nao dừng lại
Mà ôm ghì, đuổi xua

Như gió ngàn năm vẫn
Phiêu du qua trần gian
Vén loài mây tâm tưởng
Ánh Như bừng, thênh thang ...

Bạn bè, chỉ cần chất lượng không cần số lượng

(Sưu tầm)



Bạn bè chỉ cần chất lượng, không cần số lượng, thấm đậm “lúc gian nan hoạn nạn mới hiểu được lòng người”.

- Khi ta say … mới biết ta yêu ai.

- Khi ta bệnh … mới biết ai yêu mình.

- Khi ta đứng lên … bạn bè mới biết ta là ai.

- Khi ta ngã xuống … ta mới biết ai là bạn bè.

Có câu rằng: “lúc gian nan hoạn nạn mới hiểu được lòng người”, cuộc đời chính là như thế, thông thường chỉ khi rơi vào khó khăn, bế tắc, chúng ta mới biết được ai thực sự là bạn, là người yêu thương, là người thân của mình. Người bạn quen có thể là rất nhiều, người bạn biết cũng là rất nhiều, nhưng người có thể thực sự giúp đỡ bạn khi khốn khó hỏi được bao nhiêu ? Khi bạn thiếu tiền, người thực sự giúp bạn, hỏi có được mấy người ?

Trời mưa rồi, mới biết ai sẽ là người đưa dù cho bạn. Gặp chuyện rồi, mới biết ai sẽ là người đối đãi với bạn thật lòng. Có những người chỉ biết thêu hoa trên gấm, chứ không biết đưa than trong những ngày đông. Lại có những người chỉ biết thêm dầu vào lửa chứ không biết đối đãi chân thành. Người bạn quen biết rất nhiều, nhưng người thật sự có thể giúp đỡ bạn liệu có được mấy ?

Không cần biết rằng bạn từng chơi với bao nhiêu người, chỉ xem khi bạn khó khăn có bao nhiêu người vẫn ở bên bạn ? Ngẫm nghĩ một chút … bạn sẽ phát hiện ra rằng, thực sự rất ít. Hàng ngày có thể cùng họ vui chơi, ăn uống vui vẻ với nhau, nhưng khi có việc thì họ không nhất định có thể giúp đỡ bạn. Đó là thực tế cuộc sống. Vậy nên đừng nói bạn quen biết bao nhiêu người, mà hãy nên xem lúc bạn có khó khăn, còn có mấy người “quen biết” bạn. Bạn bè chỉ cần chất lượng, không cần số lượng, khoai tây chất đầy cỗ xe chẳng bằng một viên minh châu phát sáng.

Người muốn đưa tiễn bạn về nhà, Đông - Nam - Tây - Bắc đều sẽ thuận đường. Người muốn cùng bạn ăn cơm, chua ngọt đắng cay đều thích ăn. Người muốn gặp mặt bạn, 24 giờ đều có thời gian rảnh.

Tôi có một quả táo, chia cho bạn một nửa, đấy chính là tình bạn. Tôi chỉ ăn một miếng, còn lại đều đưa cho bạn, đấy chính là tình yêu. Tôi không ăn miếng nào mà đưa ngay cho bạn hết, đấy chính là cha mẹ bạn. Tôi đem giấu đi, nói với người khác rằng tôi cũng đói rồi, đấy chính là xã hội.

Người ta nói, nam nhân, chỉ có rơi vào bần cùng một lần, mới biết người phụ nữ nào yêu thương mình nhất. Trong hiện thực cuộc sống, nữ nhân chỉ có xấu một lần, mới biết người đàn ông nào thực sự gắn kết với mình, sẵn sàng ở bên mình. Con người chỉ một lần sa cơ, chỉ có nghèo túng một lần mới biết được ai thực sự tốt, mới biết ai thật lòng, thực sự quan tâm đến mình.

Bạn bè chỉ cần chất lượng, không cần số lượng. Trong cuộc sống, người ta có thể gặp gỡ và kết giao nhiều bạn bè. Những người bạn từ thuở thơ ấu thường là tình bạn vững bền kéo dài suốt cả đời người. Những người bạn vô thưởng vô phạt thường là những người cùng ta bù khú hoặc là những người cùng chia sẻ lợi ích với chúng ta .. Vậy làm sao để xác định một tình bạn chân chính ?

Tình bạn, không phải có địa vị tiền tài mới đến bên nhau, quý trọng nhau. Trong tình yêu, không phải xinh đẹp mới quan tâm chăm sóc. Thứ mà thời gian lưu giữ lại, không phải tài phú, không phải vẻ đẹp, mà chính là sự chân thành. Hoa nở rồi sẽ tàn, thời gian trôi đi sẽ không quay trở lại. Ở bên nhau lâu ngày, không nhất định sinh ra tình cảm, nhưng nhất định sẽ biết được lòng người. Con người luôn ở lúc sau khi mất đi thì mới nhận ra điều gì là tốt đẹp, đáng trân quý. Những người hời hợt chớ nên quen thân. Những người chân thành hãy nhớ nắm bắt. Xin hãy trân quý những người đáng phải trân quý, làm những việc mà bản thân ta nên làm, đừng quan tâm nhiều quá về những điều khác. Lời lẽ dù có hoa mỹ hơn, nhưng không giữ lời hứa cũng là lời nói suông. Tình bạn dù có sâu sắc hơn, nhưng nếu không biết trân quý, cũng là uổng phí. Đời người, tụ hội bởi duyên, ấm áp bởi tình, tan rã bởi không biết trân quý. Khi sống, hãy nên thiện đãi bản thân, đừng chạy vào trong sinh mệnh của người khác làm kẻ chen ngang.

Không kể là tình bạn hay là tình yêu, đến rồi, thì hãy nhiệt tình đối đãi và đi rồi thì hãy thản nhiên buông tay. Những thứ không thuộc về ta, thì ta không cần. Những thứ nếu không phải thật lòng cho ta thì cũng không cần phải quý tiếc. Thời gian đang thay đổi, con người cũng đang thay đổi. Có những chuyện không cần phải giải thích. Tin tưởng nhau hay không chính ngay trong một ý niệm của con người. Người đã hiểu bạn, vốn không cần phải giải thích. Người không hiểu bạn cần gì phải giải thích mất công ?

Một tình bạn chân chính là một tình bạn vững bền cho dù những thử thách của cuộc đời. Người ta có thể kết bạn ở bất kì độ tuổi nào. Đó là những người cùng chia sẻ những buồn vui với bạn. Đó là người mà bạn muốn thông báo đầu tiên khi con mình ra đời. Đó là người bạn muốn chia sẻ khi có tâm sự.

Người bạn chân chính là người giúp bạn sửa sai khi bạn mắc phải lỗi lầm, chúc mừng khi đạt thành tựu, cổ vũ khi bạn gặp thử thách, cảnh báo khi bạn đi quá xa, ở bên bạn khi cần. Đó là những đặc điểm của những người bạn. Có khi nào đó bạn trầm tư, tự đánh giá về những người bạn của mình, bạn sẽ cảm thấy ngạc nhiên vì những người bạn như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tình bạn không bao giờ giới hạn ở giới tính, tuổi tác, giai cấp hay khoảng cách. Giữ trong lòng những suy nghĩ không hay về bạn bè không phải là một cách tốt để duy trì một tình bạn chân thành. Cần rộng lượng chấp nhận những người bạn của mình. Không nên đòi hỏi bạn mình đáp ứng những tiêu chuẩn mà mình đặt ra. Không ai hoàn hảo. Không ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người. Vì nếu ai đó có những ý nghĩ tiêu cực về bạn mình, tình bạn đó khó có thể bền lâu. Tiền bạc, ngoại hình, lợi ích, đó không phải là những thứ tạo ra một tình bạn vững bền. Sự chân thành mới là nền tảng vững chắc cho một tình bạn.

Tạo ra những giây phút đáng nhớ cho gia đình, con cái là điều cần thiết. Nhưng cũng đừng quên những người bạn của mình. Sự quan tâm, những bức thiệp trong những ngày trọng đại của bạn đã chứng minh cho bạn thấy rằng bạn vẫn có một vị trí nhất định trong lòng chúng ta. Hãy là chỗ dựa khi bạn cần. Hãy vững tin và chân thành để vượt qua những thử thách tình bạn. Như vậy, đối với các bạn trẻ nhất là các bạn trẻ mới lớn, tình bạn có một ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Chính tình bạn thân thiết, chân thành sẽ giúp các bạn trẻ đối chiếu được các ước mơ, lý tưởng của mình với bạn bè. Con người ta chỉ có thể phát hiện ra mình khi họ nằm trong mối quan hệ với người khác đặc biệt là với bạn.

Vì vậy, thanh niên coi bạn như tấm gương phản chiếu, qua đó họ nhìn thấy được bản thân mình. Bạn trẻ coi bạn mình như cái “tôi” khác của mình, coi tình bạn là cái quan trọng nhất trong các quan hệ của con người. Thanh niên không chỉ lý tưởng hoá bản thân mình trong tình bạn mà còn lý tưởng hoá tình bạn trong bản thân mình. Tình bạn chân chính sẽ giúp bạn trẻ học được cách nhận xét, đánh giá về mình qua sự nhận xét, đánh giá của bạn bè.

Hãy vui vẻ mà sống trọn đời

- Theo Blogapp Sina
- Thuận An biên dịch



Một đời này, không cần phải có quá nhiều mong cầu. Đơn giản bình dị chính là niềm vui, bình bình đạm đạm chính là hạnh phúc.

Con người ta, chỉ khi trải nghiệm nhiều rồi mới hiểu rằng: cái khổ mà có thể nói ra thì vẫn không tính là khổ, khổ mà chẳng thể nói ra, ấy mới là nỗi khổ thật lòng. Cũng giống như quá trình trưởng thành của cây cổ thụ, cho dù cần ánh mặt trời, nhưng cũng cần bao dung mưa gió. Đường đời của một người càng thuận buồm xuôi gió, thì thường thường sẽ không chịu được khổ đau.

Bạn có thể oán giận, nhưng phải kiềm chế. Phàm là người thành công, đều phải trải qua một đoạn thời gian ảm đạm không có lấy một ai bên mình. Một cú té ngã nhưng giúp ta thức tỉnh, còn hơn quanh quẩn một chỗ không cần thiết. Ấy là để nói rằng, khi té ngã cũng chính là cơ hội để đôi chân tự mình đứng lên. Cho nên, chỉ khi trưởng thành lớn mạnh, mới sẽ không bị chà đạp dập vùi. Chỉ có những ai đã từng trải qua đôi lần đau khổ, mới sẽ xem nhẹ những chuyện không như ý trong đời.

Vậy nên, hãy vui vẻ mà sống trọn cuộc đời. So đo cái gì ? Tranh chấp điều chi ? Điều cần học là biết buông xuống, mọi sự tranh đấu chỉ là thứ nhẹ tựa lông hồng. Chẳng so đo tính toán, thì sẽ không đố kỵ trong lòng.

- Chẳng cầu bạn bè đông đúc, mà chỉ cần tri kỷ một người thôi.

- Chẳng cầu của cải vô số, mà chỉ cần vừa đủ.

- Chẳng cầu ngàn người thương xót, mà chỉ cần một người thấu hiểu.

- Chẳng cầu nhà cao cửa rộng, mà chỉ cần một gia đình ấm êm.

- Chẳng cầu siêu xe hào nhoáng, mà chỉ cầu đi được bình an.

- Chẳng cầu áo quần đẹp đẽ, mà chỉ cầu ăn mặc đoan trang.

- Chẳng cầu tài cao bát đẩu, mà chỉ mong hiểu biết của ta sẽ giúp ích cho đời.

- Chẳng cầu địa vị hiển hách, mà chỉ mong công việc thuận lợi.

- Chẳng cầu đời người huy hoàng, mà chỉ mong cả đời không để lại điều chi tiếc nuối.

- Chẳng cầu vạn sự viên mãn, mà chỉ cầu mọi chuyện vừa vặn.

- Chẳng cầu sống lâu trăm tuổi, mà chỉ cầu cơ thể khỏe mạnh.

- Chẳng cầu cuộc sống xa hoa, mà chỉ cầu một đời hạnh phúc.

- Chẳng cầu ngày tháng tuyệt vời, mà chỉ cầu có đủ niềm vui …

Đời người ngắn ngủi, sinh mệnh vô thường, mong chúng ta học biết quý trọng. Quý trọng hết thảy những gì mình đang có, xem nhẹ những gì đã mất đi. Cố gắng làm tốt những điều nên làm, quên đi tất cả nỗi thương đau, bình ổn tâm thái, để cuộc sống bởi biết đủ mà trở nên hạnh phúc, để đời người bởi biết quý tiếc mà giảm bớt tiếc nuối sau này.

Bốn núi bao quanh

- Trích: “ĐƯỜNG XƯA MÂY TRẮNG”, Chương LXVI, Thích Nhất Hạnh



Một buổi sáng tinh sương, đại đức Moggallana tìm đến Bụt, hai mắt ướt đẫm. Bụt hỏi duyên cớ. Đại đức thưa:

- Thế Tôn, trong giờ thiền tọa đầu hôm qua, con đã nghĩ đến Mẹ của con, và con đã dùng định lực để quán chiếu về nỗi nhớ niềm thương của con đối với Mẹ. Con biết là trong thời niên thiếu đã có đôi lần con làm cho Mẹ con buồn, nhưng con cũng biết đó không phải là nguyên do của nỗi buồn thấm thía của con. Nỗi buồn thấm thía của con phát sinh từ ý nghĩ là con không làm được gì để giúp Mẹ con lúc bà còn sống, và con cũng không làm được gì để giúp Mẹ con sau khi bà đã mệnh chung. Bạch Thế Tôn, nghiệp chướng của Mẹ con rất nặng. Hồi sinh tiền, bà đã từng tạo ra nhiều ác nghiệp. Con biết rằng bây giờ những ác nghiệp ấy vẫn còn theo đuổi và tiếp tục làm cho Mẹ con khổ đau. Trong giờ thiền định con thấy hình ảnh này, con thấy con đi thăm Mẹ con ở một nơi thật tối tăm, ẩm thấp, Mẹ con than đói, bà gầy ốm như một bóng ma. Con lấy cơm trong bình bát dâng lên, Mẹ con bốc cơm ăn, nhưng khi Mẹ con đưa cơm vào tới miệng thì cơm ấy biến thành than hồng, Mẹ con không thể nuốt được, phải nhả ra. Thế Tôn, hình ảnh đó con không thể nào quên được. Con không biết làm cách gì để cho nghiệp chướng của Mẹ con được tiêu trừ và cho tâm thân của mẹ con được nhẹ nhàng, siêu thoát.

Bụt hỏi:

- Hồi sinh tiền, Mẹ của thầy đã tạo những nghiệp ác nào ?

- Bạch Thế Tôn, hồi sinh tiền, Mẹ con đã không chịu sống theo chánh mạng. Nghề nghiệp của bà buộc bà phải sát hại rất nhiều sinh mạng của các loài hữu tình. Mẹ con lại là người không biết tu theo chánh ngữ. Bà đã gây nhiều khổ đau cho kẻ khác vì những lời nói của bà. Bà bứng cây sống, trồng cây chết. Con không dám kể hết chi tiết về những ác nghiệp của bà để Thế Tôn nghe, nhưng quả thật Mẹ con đã sống ngược lại với tất cả năm giới quý báu mà Thế Tôn đã dạy. Thế Tôn, nếu con có thể chịu khổ đau thay thế để đổi nghiệp quả của Mẹ con, thì con sẵn sàng chấp nhận. Xin Thế Tôn đem lòng từ bi xót thương Mẹ con mà chỉ bảo cho con.

Bụt nói:

- Moggallana, tôi rất cảm động về tấm lòng hiếu thảo của thầy đối với Mẹ. Công ơn Cha Mẹ như trời như biển, làm con phải luôn luôn nhớ tới công ơn ấy, ngày cũng như đêm. Gặp thời không có Bụt và không có các bậc thánh hiền, phụng sự Cha Mẹ tức là phụng sự Bụt và các bậc thánh hiền. Moggallana, thầy đã cố gắng để chuyển hóa Mẹ thầy khi bà còn sống, thầy lại còn lo lắng để chuyển nghiệp cho Mẹ thầy khi bà đã chết, điều đó chứng tỏ thầy là một người rất có hiếu đối với Cha Mẹ. Tôi rất mừng vì điểm đó.

Moggallana ! Điều căn bản nhất mà mình có thể làm để báo hiếu Cha Mẹ là sống một đời sống đẹp đẽ, hạnh phúc và đức hạnh. Như vậy là vừa đền đáp được công ơn sinh dưỡng vừa đền đáp lại kỳ vọng của Cha Mẹ nơi con cái. Trường hợp của thầy là một trường hợp thành công. Đời sống của thầy là một đời sống có an lạc, có hạnh phúc, có đạo hạnh, đời sống của thầy là một đời sống gương mẫu, thầy đã và đang hóa độ được bao nhiêu người, giúp họ đi về con đường chánh. Nếu đem đời sống và công đức ấy mà hồi hướng và chú nguyện cho Mẹ thì chắc chắn hành nghiệp của Mẹ thầy sẽ được chuyển biến một cách đáng kể.

Moggallana ! Tôi sẽ chỉ cho thầy một phương pháp mầu nhiệm và hữu hiệu để giúp Mẹ. Đến ngày tự tứ mãn khóa an cư mùa mưa, thầy nên thỉnh cầu toàn thể đại chúng hợp lực chú nguyện cho Mẹ thầy. Nên biết trong đại chúng có nhiều vị khất sĩ đạo lực và đức hạnh rất lớn. Nếu thầy phối hợp đạo lực và đức hạnh của thầy với đạo lực và đức hạnh của tất cả các vị ấy thì sức chú nguyện sẽ hùng mạnh vô cùng và nhờ nhân duyên đó, nghiệp chướng của Mẹ thầy sẽ tiêu tan và bà sẽ có cơ hội đi vào con đường chánh pháp. Tôi nghĩ là trong đại chúng có thể cũng có những vị có tâm trạng như thầy, vì vậy ta nên tuyên bố điều này ra trong đại chúng. Thầy hãy bàn với thầy Sariputta, để từ nay cứ đến ngày tự tứ thì ta có thể tổ chức một lễ chú nguyện, chú nguyện để hộ niệm cho các bậc Cha Mẹ đã mất và cả cho những người làm Cha Mẹ còn sống. Như vậy cũng là để đồng thời giáo dục người trẻ về đạo hiếu đối với Cha Mẹ và tổ tiên.

Moggallana ! Người đời thường chỉ biết tiếc thương Cha Mẹ khi Cha Mẹ đã qua đời. Trong ánh sáng của đạo tỉnh thức, có Cha có Mẹ là một hạnh phúc lớn. Cha Mẹ là những nguồn vui lớn cho con cái. Con cái phải biết trân quý thời gian sống với Cha Mẹ, được thấy Cha Mẹ hàng ngày, được đem niềm vui hàng ngày cho Cha Mẹ. Ngay trong khi Cha Mẹ còn sống và sau khi Cha Mẹ quá vãng, những hành động từ ái cần được thể hiện để gây niềm vui cho Cha Mẹ và hồi hướng công đức cho Cha Mẹ. Giúp người nghèo khổ và bệnh tật, thăm viếng và ủy lạo những người cô đơn, phóng thích tù nhân và những loài vật sắp bị sát hại, chẩn tế, trồng cây … đều là những hành động phát xuất từ tâm từ bi có thể chuyển đổi được tình trạng hiện tại và gây niềm vui cho Cha Mẹ. Trong ngày tự tứ của tăng đoàn khất sĩ, chúng ta nên khuyến khích mọi người làm những việc như thế.

Đại đức Moggallana vui mừng lạy tạ Bụt. Chiều hôm ấy, đi thiền hành tới cổng tu viện Trúc Lâm, Bụt thấy xa giá của vua Pasenadi cũng vừa dừng lại trước cổng. Vua đi thăm Bụt. Hai người còn đang đứng ở cổng tu viện để chuyện trò thì có bảy vị du sĩ phái Nigantha đi ngang qua. Họ là những người tu khổ hạnh, lõa hình, tóc và râu không cạo, móng tay móng chân để dài không cắt. Trông thấy họ, vua Pasenadi xin lỗi Bụt và đi ra chào đón các vị du sĩ. Vua lạy xuống cung kính trước bảy vị du sĩ, và nói:

- Thưa các vị cao đức, trẫm là Pasenadi, vua nước Kosala.

Vua lạy và nói ba lần như thế, rồi mời chào họ và trở về với Bụt. Đợi họ đi khuất, vua hỏi:

- Bạch Thế Tôn, theo Thế Tôn thì trong bảy vị du sĩ đó có vị nào chứng quả A-la-hán chưa ? Hoặc có vị nào đang đi trên con đường đến quả vị ấy ?

Bụt đáp:

- Đại vương, Ngài sống cuộc sống vương giả và thân cận với giới chính trị nhiều hơn giới đạo sĩ nên Ngài khó mà biết được ai là người đã giải thoát và ai chưa giải thoát. Đại vương, gặp gỡ đôi ba lần và nhìn vào bề ngoài của một vị đạo sĩ thì khó mà biết được họ có giác ngộ hay không. Chỉ khi nào ta sống bên họ và có thì giờ nhận xét họ ta mới biết được họ có giải thoát hay không có giải thoát. Đi lâu mới biết đường dài, thân cận lâu ngày với một người, sống với người ấy trong những hoàn cảnh khó khăn, nghe người ấy nói năng đàm luận … ta mới thấy được mức độ trí tuệ, đức hạnh và sự chứng đắc của người ấy.

Vua biểu đồng tình với Bụt:

- Bạch Thế Tôn, con cũng thấy như thế. Mỗi khi con gửi các thám tử đi do thám tình hình các nơi, những người này thường phải hóa trang để cho người ta không nhận ra được họ. Con nhớ là khi những thám tử này về cung trình diện, chính con cũng không nhận ra được họ. Con tưởng họ là những người không quen. Chỉ khi nào họ lột bỏ những đồ hóa trang, đi tắm, rửa mặt và mặc áo quần của chính họ vào thì con mới nhận ra được họ. Thế Tôn ! Thế Tôn nói rất đúng. Ta không thể nhận ra được đức hạnh, trí tuệ và sự chứng đắc của một người nếu ta không có được cơ hội để biết về người ấy một cách chín chắn.

Bụt mời vua đi bộ về phía tịnh thất của Người. Vào đến tịnh thất, Bụt bảo thầy Ananda bắc ghế trước sân mời vua ngồi. Sau khi an tọa, vua bạch với Bụt:

- Thế Tôn, con đã bảy mươi tuổi rồi. Con nghĩ là con phải để nhiều thì giờ hơn vào việc tu học của con. Con phải tập ngồi thiền và đi thiền hành nhiều hơn trước. Thế Tôn, công việc triều chính quá bận rộn, nhiều lúc ngồi nghe Bụt giảng mà con cũng ngủ gục. Con lấy làm xấu hổ quá. Bạch Thế Tôn, con lại có cái tật ăn nhiều. Con nhớ có một buổi trưa ăn no quá, tới chùa con buồn ngủ chi lạ. Con ra ngoài sân tu viện đi thiền hành cho bớt buồn ngủ mà cũng vẫn buồn ngủ như thường. Hôm đó con vừa đi vừa ngủ gục, đến nỗi gặp Thế Tôn con cũng không thấy, và con đã vấp vào Thế Tôn, Thế Tôn có nhớ việc này không ?

Bụt cười:

- Tôi có nhớ, đại vương ! Đại vương ăn ít thôi, thì thân tâm sẽ nhẹ nhàng, và công việc chính trị cũng như công phu tu tập cũng sẽ có phẩm chất hơn. Nếu muốn thành công trong việc này, đại vương nên nhờ hoàng hậu Mallika hay công chúa Vajiri chăm sóc về thực phẩm hàng ngày cho đại vương, về phẩm cũng như về lượng.

Vua chắp tay lĩnh giáo. Bụt nói:

- Đại vương nên để thêm thì giờ mà lo về sức khỏe và sự tu tập của mình. Bây giờ tuổi đại vương đã cao, nếu không lo tu tập, thì đại vương không còn nhiều thì giờ nữa. Đại vương ! Ví dụ có một người hộ vệ thân tín của đại vương từ phương Đông trở về báo cáo với đại vương là có một hòn núi vĩ đại cao gần bằng mặt trời đang tiến dần từ phương Đông tới, và trên đường đi trái núi ấy nghiến nát tất cả những sinh vật nào nó gặp dưới chân. Đại vương đang lo lắng thì một người thân tín của đại vương từ phương Tây về báo cáo rằng từ phương Tây cũng có một trái núi vĩ đại như thế đang tiến tới, rồi những người thân tín của đại vương từ phương Bắc và phương Nam cũng về báo cáo là có hai hòn núi vĩ đại từ các phương trời ấy đang từ từ tiến tới phía đại vương, ngọn núi nào cũng nghiến nát dưới chân mình tất cả những sinh vật trên đường đi. Đại vương biết là bốn ngọn núi từ bốn phương đang áp tới và mạng sống của đại vương sẽ không thể kéo dài. Đại vương không còn nhiều thì giờ. Vậy đại vương sẽ làm gì trong tình trạng ấy ?

Vua ngẫm nghĩ rồi nhìn vào mặt Bụt:

- Bạch Thế Tôn, trẫm nghĩ trong trường hợp ấy thì chỉ có một việc đáng làm mà thôi, đó là sống những ngày còn lại thật xứng đáng, thật trầm tĩnh, đúng theo chánh pháp.

Bụt khen:

- Hay lắm, đại vương ! Tôi xin nói để đại vương biết: bốn ngọn núi ấy là bốn ngọn núi của sinh lão bệnh tử. Cái già và cái chết là những ngọn núi vây hãm chúng ta và đang từ từ tiến tới.

Vua chắp tay:

- Bạch Thế Tôn, biết được cái già cái chết đang vây quanh và tiến tới, con nghĩ chỉ có một cách là đem những ngày tháng còn lại để sống theo chánh pháp, sống thật trầm tĩnh, làm tất cả những việc thiện nào có thể làm, và xây dựng cho các thế hệ tương lai.

Vua đứng dậy làm lễ Bụt và ra về. Mùa mưa năm nay, các đạo sĩ và các giáo sĩ Bà-la-môn đủ các giáo phái về Savatthi đông lắm. Các buổi thuyết giảng của họ được tổ chức khắp nơi, và dân chúng thủ đô thỉnh thoảng được mời tới dự những cuộc đàm luận giữa những vị đại diện của các giáo phái. Những chủ thuyết khác nhau có dịp được trình bày. Trong giới môn đệ của Bụt cũng có nhiều vị đi dự những cuộc đàm luận này. Họ về chùa kể cho Bụt và các thầy nghe những điều họ nghe và thấy. Họ nói không có vấn đề siêu hình nào mà các vị đạo sĩ lại không đặt ra, và vị nào cũng tự nhận thuyết của mình là đúng, thuyết của kẻ khác là sai. Ban đầu thì họ chỉ tranh luận nhẹ nhàng, nhưng rốt cuộc phần lớn đều nổi nóng và cuối cùng người ta bắt đầu nói nặng với nhau và lên án nhau bằng những lời lẽ thật cay độc. Bụt kể cho môn đệ chuyện ngụ ngôn sau đây:

- Ngày xưa có một ông vua thật ngộ nghĩnh. Ông cho mời những người mù trong xứ đến, những người mù từ khi mới được sinh ra. Vua cho dắt tới một con voi. Vua bảo những người này sờ voi và cho biết con voi như thế nào. Có người sờ chân voi, nói voi giống cái cột nhà. Có người sờ đuôi voi, nói voi giống cái phất trần. Có người sờ tai voi, nói voi giống cái rổ. Có người sờ ngà voi, nói voi giống như một cái cọc. Có người sờ bụng voi, nói voi giống cái bồ chứa thóc. Có người sờ đầu voi, nói voi giống như cái lu nước. Ngồi lại với nhau, những người mù này không ai đồng ý với ai về hình thù của con voi. Họ cãi nhau kịch liệt. Ông vua thấy thế rất lấy làm thích thú.

Các vị, những gì quý vị thấy và nghe chỉ là một phần của sự thật. Nếu ta cho đó là toàn thể sự thật tức là ta bóp méo sự thật. Người tu học phải có tâm khiêm nhượng, biết rằng cái thấy cái hiểu của mình còn nhỏ bé, và mình cần phải nỗ lực học hỏi và thực tập tinh tiến thêm mãi. Người tu học phải có tâm cởi mở, biết rằng nếu cố chấp vào tri kiến hiện tại, cho đó là chân lý tuyệt đối, thì mình sẽ bị kẹt và sẽ đánh mất cơ hội tiếp xúc với chân lý của thực tại mầu nhiệm. Khiêm nhượng và cởi mở là hai điều kiện thiết yếu của sự tiến thủ.