V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Niệm Phật và tu với con người

- Sưu tầm



Ngày xưa, có một đôi vợ chồng trẻ, người chồng hàng ngày đều chăm chú đọc sách, người vợ một lòng hướng Phật nên ngày ngày đều ngồi trong phòng tụng kinh niệm Phật rất lâu. Một hôm, người chồng để ý thấy người vợ ngồi trong Phật đường không ngừng niệm: “Nam mô a di đà Phật ! Nam mô a di đà Phật !”, người vợ cứ chăm chú niệm câu này mãi, niệm đi niệm lại trong một khoảng thời gian rất lâu. Người chồng thấy vậy liền nghĩ cách đùa người vợ một chút. Anh ta bèn đi vào phòng bên cạnh phòng mà người vợ đang niệm rồi bất ngờ gọi tên người vợ. Người vợ nghe thấy tiếng chồng gọi mình liền ngừng niệm và quay đầu sang phía người chồng hỏi: “có việc gì vậy ?”, người chồng cười cười rồi nói: “không có gì, không có gì !”. Người vợ lại tiếp tục quay lại vừa gõ mõ vừa niệm. Một lát sau, người chồng lại gọi tên người vợ. Người vợ lại nhịn không được liền quay đầu ra hỏi chồng: “rốt cuộc là anh có chuyện gì mà cứ gọi như vậy ?”. Người chồng lại cười cười rồi nói: “không có gì, không có gì cả”. Người vợ lại tiếp tục niệm Phật. Nhưng chẳng được bao lâu người chồng lại gọi tên người vợ. Người vợ lúc này có vẻ rất bực tức quay sang nói với người chồng: “anh rốt cuộc là có chuyện gì mà cứ gọi mãi như thế, anh cứ gọi như thế khiến em không thể tập trung tụng kinh niệm Phật được”. Người chồng lúc này mới đứng lên đi đến bên người vợ và nói: “vợ ơi, anh mới gọi tên em có ba lần mà em đã thấy mệt mỏi và bực tức rồi, thế mà, em ngày nào cũng niệm A-di-đà-Phật trong một thời gian lâu như vậy, không biết liệu Ngài có thấy phiền toái không ?”

Lời bình:

Thường thì chúng ta muốn thông qua hình thức tụng kinh niệm Phật để cho Đức Phật biết rõ lòng thành kính của chúng ta đối với Ngài. Nhưng mà chúng ta lại không chú ý tu luyện tâm tính của mình cho tốt mà chỉ chấp chặt nơi sự thể hiện hình thức bên ngoài. Như vậy, chúng ta chỉ mới tu có một nửa thôi. Tu với Đức Phật thì quá dễ, vì chúng ta phỉ báng, quấy nhiễu hay tán dương, ca ngợi Ngài thì Ngài cũng thản nhiên như thế. Tu với Phật ngồi trên tòa sen thì không chắc chúng ta thành Phật, nhưng với con người mà tu được, với những chướng duyên mà tu được thì chắc chắn Phật quả sẽ viên thành.

Vài dòng gửi bạn thân, sơ
Tu là trở lại bến bờ tự tâm
Ngày đêm quán niệm âm thầm
Mây tan ló diện trăng rằm Tuệ quang...
(Thơ Như Nhiên)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét