V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Mẹ Voọc

- Facebook Đoàn Vũ Thanh Hoàng|hoangdvi109



Đi lang thang bách bộ giữa bản và chào hỏi bằng tiếng Đồng Bào. Tuy lơ lớ nhưng vì là họ Nam Á nên mình cũng nói được lem nhem. Giữa phiên chợ có một anh đồng bào, không biết là dân tộc gì nữa. Nhưng anh nói tiếng Việt khá giỏi.

- Chú bán gì đấy ?

- Mua không, ngon lắm, nấu cao ngon !

- Cái gì mà nấu cao ạ ?

- Xem này !

Anh ấy xoè ra một con voọc. Ôi trời ơi, nước mắt hai hàng lệ và chú voọc nhìn thê lương lắm. Hai tay chú voọc tréo trước ngực và hai chân cột tréo ra sau. Tôi giở chú voọc ra, do bị đóng kín trong gùi nên khi giở ra ánh sáng thay đổi đội ngột, chú voọc phải cố cúi đầu để dụi mặt vào vai. Sau ba giây hoàn hồn chú voọc nhận ra có người hỏi mua, ánh mắt chú như cầu khẩn … hai mắt chớp chớp rồi nhìn tôi chăm chăm. Tôi vận bộ bà ba trắng, đi hài trắng và khoác chiếc áo ba-đờ-xuy phủ gối cũng màu trắng, tay lần tràng hạt liên hồi và lòng nhói đau lắm. Có lẽ chú biết thân phận của tôi, hai mắt chú rưng rưng.

Tôi sờ ngực, ngực chú căng sữa, tự nhiên khoé mắt tôi cay, tôi đề nghị chú đồng bào ẵm lên cho tôi xem, hạ bộ khô ráo, chứng tỏ tắt kinh lâu ngày, bụng tròn, mạch trầm sát (đây là biểu hiện người phụ nữ mang thai tuần thứ 30 - 40, voọc và người cùng chu kỳ vòng đời nên trừ cho kỳ kinh thì chắc mẹ voọc cũng đã gần lâm bồn). Quay mặt gạt ngang hai hàng nước mắt, tôi quay lại:

- Con này chú bán bao nhiêu thế ?

- Hai triệu rưỡi.

- Gì mà đắt thế. Có chữa rồi, xương yếu lắm nấu không được cao. (Động vật mang thai luôn thiếu canxi nên nếu đem nấu thì lượng cao luôn thấp hơn bình thường - các thầy luyện đan đều biết điều này).

- Chữa đâu mà chữa, nó mập đấy !

Ông ẵm mẹ voọc lên và ôm vụng vỗ bành bạch đến nỗi chú voọc kêu éc éc và nghiến răng kèn kẹt !

- Chú đừng vỗ thế, động thai đấy. Tôi là thầy thuốc bắc nên tôi biết, chú để tay xuống ngực dưới đi, nếu nghe nhịp tim thì thai lớn gần sinh rồi, làm thử đi.

(Về nguyên tắc, âm hộ của loài linh trưởng - bao gồm cả người - bị khô đi, ngực căng ra, bụng bự ra thì chắc chắn có bầu, nếu bạn biết chút y thuật thì bắt mạch, tất cả các loài thuộc họ linh trưởng khi mang thai đều mang mạch trầm sát, loại mạch chìm rất khó bắt nhưng nhịp sát thấp hơn nhịp trầm theo tỷ lệ 12-8-19-7-3 như vậy là không ổn định, tuy nhiên, nếu bạn không biết y lý, bạn có thể sờ tay vào hạ bụng bên phải của linh trưởng cái, nếu bạn nghe nhịp tim thứ cấp thì đích thị đã có thai lớn, do tim linh trưởng nằm bên ngực trái, nhưng khi người mẹ mang thai chu kỳ cuối, thai sẽ lộn đầu xuống tử cung để chờ ngày chào đời, thì tim thai sẽ nằm bên bụng dưới của người mẹ, lúc này tim con đập độc lập so với tim mẹ nên mình nghe được tim thứ cấp từ thai nhi !)

Khi phát hiện ra mẹ voọc mang thai, chú đồng bào mới gãi đầu ra chiều tiếc nuối lắm.

- Ừ nó có chữa rồi, thôi em lấy rẻ hai triệu được không ?

- Không, một triệu thôi, tôi không trả giá lần hai đâu, nếu được thì bán.

- Ừ (vẻ ậm ự), tôi bán.

Tôi chồng một triệu đồng thì túi còn 120k. Ẵm mẹ voọc trên tay mà thương cho mẹ, tháo trói cho mẹ nhưng mẹ vẫn chưa nhận ra rằng mình đã được tháo trói. Đi gần một cây số và các bậc thang đá, tôi định thả mẹ ở đó thì mới nhận ra rằng ở đây quá gần khu dân cư của người đồng bào, nếu thả mẹ ở đây thì cơ hội sống sót của mẹ không cao. Tôi kêu chú xe ôm chở tôi đi khoảng mười cây số về phía vạt rừng, sau khi không nhìn thấy ánh đèn, tôi mới cho xe dừng lại, tôi đi bộ vào rừng và ẵm mẹ đi một cách nhẹ nhàng nhất mà không dám bật đèn pin điện thoại, tôi sợ ông xe ôm biết hướng tôi đi thì mai ông ấy đến bắt mẹ voọc về.

Tôi thả mẹ về rừng mà mẹ vẫn nằm im thin thít. Tôi dùng tay đánh mẹ một phát thật đau vào mông mẹ mới nhận ra đau và vùng vẫy, khi đấy mẹ mới nhận ra mình đã không bị trói nữa rồi, mẹ chạy nhanh lắm, tôi tưởng mẹ đi rồi nhưng không phải vậy. Mẹ quay lại nhìn tôi, mắt vẫn rưng rưng, theo kiểu mẹ ra chiều cảm ơn tôi vậy đó. Tôi vẫn lần chuỗi đều đều và khẽ khàng:

- Đi đi con, ráng sống tốt để mai sau hoá kiếp làm người và đừng báo thù ai, cũng không cần cảm ơn ta, Thượng Đế vốn rất công bằng, đi đi !

Tôi liệng tàn thuốc về phía mẹ thì mẹ mới chạy đi chậm rãi mà vẫn không chịu quay mặt đi về hướng xa, vẫn cứ ngoái nhìn tôi một hồi lâu rồi khuất hẳn. Tôi lẽo đẽo bước ra xe ôm về lại khách sạn giữa cái lạnh của rét Nàng Bân đầu tháng. Lạnh lắm, tôi tắm xong thì viết status này nhưng tay vẫn còn run run.

Phàm ở đời, 100 người thì hết 99 người sát sanh vô tội vạ. Biết rằng luật đời thì mạnh được yếu thua, nhưng xin hãy làm ơn, đừng hại mạng kẻ mang thai, và đừng bao giờ giết hại loài linh trưởng, bởi chúng có linh căn cũng gần bằng con người chúng ta, huống chi chúng mang thêm hài nhi trong bụng.

Kinh luật có câu: “Nó cũng muốn như mình đặng sống|Nỡ lòng chi tuyệt giống giết loài”, hãy mở một chút từ bi vì một cuộc sống không đau thương và sân hận. Cầu mẹ voọc được mẹ tròn con vuông và mãi bình an giữa đại ngàn mênh mông bát ngát.

Hết mất năm ngày tiêu vặt mà lòng vẫn cứ lâng lâng, khó tả lắm … Chúa quan phòng cho mẹ voọc dùm con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét