V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Lặng mà nghe

- Bodhgaya Monk



Hầu hết con người sống trong thế gian đều sống với một loại tâm đó là tâm vọng tưởng, sinh diệt, mà hễ còn sống với tâm này thì không ai hoàn hảo cả, ai cũng có những vụng về và sai lầm, vì sự hiểu biết của ta chỉ giới hạn trên một vài phương diện chứ không toàn diện. Khi ta nhớ kỹ điều này thì thái độ sống của ta lúc nào cũng khiêm tốn và biết lắng nghe chung quanh, nhất là những lời phê bình, chỉ trích.

Một người quá tự hào về tri thức, về trí thông minh và tài năng của mình thì họ chỉ muốn nói cho người khác nghe chứ không hề muốn nghe người khác nói, huống nữa là có khả năng lắng nghe người khác phê bình mình. “Tôi như vầy mà dám phê bình tồi à ?”, họ thường tâm niệm như thế. Khi không còn nghe ai, họ trở thành người tự mãn, khi sự tự mãn xuất hiện dày lên theo năm tháng, chính là nguyên nhân khiến người đó cô độc và thất bại trong cuộc sống.

Sách xưa có câu: “nước thì chảy xuống mà dập tắt được lửa bốc lên cao”, biết hạ thấp mình để lắng nghe những lời phê bình ấy là người có trí. Dĩ nhiên, không phải lời phê bình nào cũng đúng, nhưng chính thái độ biết lắng nghe phê bình làm cho bạn trưởng thành hơn. Bỏ xuống tự ái để nghe người khác phê bình không phải là chuyện dễ dàng, nhưng đối với một người thật tâm cầu tiến, họ chẳng thà chấp nhận vị đắng của viên thuốc hơn là những lời ngọt mật khéo bày trên lưỡi dao.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét