V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Cuộc sống cần biết dũng cảm từ bỏ

- Vĩ Thanh



Đã bao giờ bạn cố gắng đuổi theo một thứ, bằng mọi giá phải có được điều đó nhưng đến khi nắm trong tay rồi lại bất ngờ vì chẳng hề vui sướng, hạnh phúc như mình vẫn tưởng chưa ?

Cuộc sống luôn ẩn chứa vô vàn những điều bất ngờ và đôi khi bạn phải từ bỏ một vài mục tiêu đã đề ra trước đó. Nhưng nếu đó là điều mà bạn coi là quan trọng thì việc từ bỏ cũng không hề dễ như “vứt rác”, bởi phàm đã định vị đó là điều cần thiết thì khi nhận ra nó không còn “quý báu” như mình vẫn tưởng dễ khiến con người thấy mình bị “lạc đường”, hoặc thấy phí hoài thời gian đã theo đuổi. Chưa kể, với nhiều người, đó còn là thứ gắn bó đã lâu, thành quen thuộc lại càng khó từ bỏ.

Tôi từng quen một người bạn học hành giỏi giang, gia cảnh cũng khá, nhan sắc cũng ổn nhưng lại phí hoài gần năm năm tuổi xuân để theo đuổi anh chàng học cùng lớp. Lặng lẽ thương yêu, lặng lẽ chăm sóc, luôn là chỗ dựa lúc người đó cần và luôn chờ đợi tình yêu thương từ người kia dù rất nhiều bạn bè đã khuyên cô ấy bỏ cuộc, dù nhiều người nói anh ta vốn chẳng xứng đáng với tình cảm ấy. Sau khi ra trường, cô gái vẫn tiếp tục tình yêu dành cho chàng trai mà bỏ lỡ khá nhiều trái tim chân thành yêu cô tha thiết. Đến một ngày, mọi nỗ lực kiên nhẫn của cô ấy cuối cùng cũng nhận được lời tỏ tình của chàng trai kia. Bạn nghĩ sẽ thế nào ? Một cái kết hạnh phúc ? Họ sẽ yêu nhau hạnh phúc rồi kết hôn, có gia đình bền lâu ?

Thực tế hoàn toàn không đẹp như mơ, cô ấy chủ động chia tay anh chàng kia chỉ sau hơn ba tháng yêu đương, bởi thực ra trong suốt thời gian yêu đơn phương, cô ấy đã tự tạo cho mình cái cảm giác đang nỗ lực vì một ai đó, rồi tự hạnh phúc với những nhớ nhung chờ đợi khắc khoải. Lâu dần nó trở thành thói quen mà cô ấy không dám buông bỏ, nhưng khi thực sự bước chân vào yêu đương thì cô ấy mới biết hóa ra “người trong mộng” cũng chẳng ấm áp, lung linh như mình nghĩ. Nếu cô ấy nhận ra sớm hơn để có thể từ bỏ mối tình ảo mộng thì có lẽ cũng đã sớm tìm được một người yêu thương mình chân thành trong khá nhiều những anh chàng mà cô ấy từ chối.

Chuyện dám từ bỏ cũng đâu chỉ có trong mỗi tình yêu mà còn hiện diện trong từng quyết định liên quan đến công việc và cuộc sống. Tôi có một anh bạn, từ khi còn đi học, cậu ấy đã bắt đầu làm cộng tác viên cho một công ty và mong muốn ra trường được vào đó làm. Anh ấy đặt ra khá nhiều mục tiêu để phấn đấu nhưng dường như khả năng của anh chưa thực sự phù hợp với nơi làm việc đó. Ai cũng nhận ra điều này nhưng chỉ mình “khổ chủ” quyết tâm khiến mọi lời khuyên trở nên vô ích, thậm chí những người thân thiết còn phân vân, biết đâu mình nhầm, khi chứng kiến “lập trường kiên định” của cậu bạn này. Tuy nhiên, dù đã nỗ lực hết mình nhưng ra trường suốt hơn một năm liền, anh ấy vẫn chỉ là cộng tác viên của nơi làm việc đó với mức lương đương nhiên không đủ sống, trong khi bạn bè đã bắt đầu có những chỗ làm ổn định. Chính cậu ta cũng nhận ra điều này khi thấy mình “chậm tiến” hơn các bạn, nhưng cậu tâm sự: “Không dám tìm nơi khác vì đã làm ở đó quen rồi, hơn nữa, cũng tiếc mấy năm đã phấn đấu và cống hiến tại nơi ấy, dù cũng đã có những chỗ làm khác phù hợp khả năng gọi đi ứng tuyển”. Và đến giờ, cậu bạn tôi vẫn đang âm thầm ăn lương cộng tác viên để hy vọng “một ngày nào đó”.

Tôi và một người bạn từng ham mê một trò games tới quên ăn, quên ngủ. Sẵn sàng bật dậy giữa đêm khuya để “cày” cho lên level. Mỗi ngày tôi tốn từ 3-4 giờ cho trò game đó một cách say mê, thích thú. Đến một ngày khi đi làm về khá mệt mỏi, giữa đêm bật dậy theo thói quen tôi mở máy, cày game, rồi lên level nhưng cái cảm giác trong lòng lại là mệt mỏi, nặng nề. Mình đang làm gì nhỉ ? Level games thì chẳng bao giờ ngừng lại, mình cứ chơi, cứ cày như vậy để làm gì ? Vậy là mặc cho công sức bỏ ra, tôi đem nick games đó cho người khác, cũng bỏ luôn trò chơi từ đó. Đôi khi nhớ lại cũng có một chút tiếc đấy, nhưng hơn đó là cảm giác nhẹ người bởi thật may là tôi đã ngưng lại và dành thời gian vô ích đó cho những việc hay ho hơn. Còn người bạn kia vẫn tiếp tục lao vào trò games đó, trong một kỳ học cô ấy đã phải thay tới ba con chuột vì chơi games quá nhiều, học lực cũng tụt không phanh từ giỏi xuống khá. Phải chăng nếu biết dừng lại hay điều tiết bản thân một chút sẽ tốt hơn ?

Đó chỉ là ba trong vô vàn những câu chuyện về việc đôi khi cũng nên dũng cảm từ bỏ một thứ gì đó trong cuộc sống. Tình cảm cũng vậy, công việc cũng vậy, đơn thuần là trò chơi giải trí cũng vậy … mọi thứ luôn cần có một điểm dừng, không phải lúc nào sự kiên trì cũng giúp ích cho bạn, bởi đôi khi bạn đã chọn sai đường ngay từ đầu, nếu không biết quay đầu làm lại thì sự kiên định ở đây chỉ là tiếp thêm thời gian dẫn bạn vào “đường mù”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét