V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Tập thơ: CÁT BỤI ĐƯỜNG BAY

- Hàn Long Ẩn

“Em về nắng quáng bên sông
Mộng hồn xưa đã bềnh bồng trôi xuôi
Anh đi từ độ luân hồi
Dừng chân quán gió bên đồi ngủ say …”

Châm một bình trà khuya, trong không gian tĩnh lặng, tự thưởng mình bằng những vần lục bát của một thi nhân áo nâu chưa bao giờ gặp mặt. Đọc một hơi 79 đoản khúc, mỗi đoản khúc bốn câu, tưởng chừng mình như hạt bụi bay theo gió cuốn.

Nói cách khác, thi phẩm là cuộc hành trình của một hạt bụi, đi qua chiều dài gập ghềnh của tâm cảnh và thời gian, đi qua cái mênh mông bát ngát của cõi thiền. Hạt bụi, có khi hóa thân thành cánh chim, cánh nhạn, chiếc lá, hay khói sương, đã lịch nghiệm những cảnh giới ấy theo đường bay của gió. Gió xuân, gió hạ, gió thu, gió đông. Gió được, gió mất, gió vinh, gió nhục, gió khen, gió chê, gió vui, gió buồn … Nhưng đậm nét nhất, có thể nói là gió tình và gió thiền.
Nếu được-mất, vinh-nhục, khen-chê, vui-buồn là những cặp vừa tương khắc vừa tương sinh, thì tình và thiền ở đây cũng là một cặp song hành. Nói thế không có nghĩa trong tình tất có thiền, hay trong thiền tất có tình. Chỉ là nói theo thể cách thiền-tình đề huề của Hàn Long Ẩn qua thi phẩm này. Tình yêu thi hóa tâm thiền. Tâm thiền tịnh hóa tình yêu. Hai ngọn gió này, lúc quyện lấy và nâng đỡ nhau, lúc lại lấn lướt loại trừ nhau, trên cuộc đăng trình về chốn miên viễn.

Mượn ý giai thoại phướn và gió của Lục Tổ Huệ Năng, ở đây có thể nói theo ngôn ngữ nhà thiền rằng, trong cơn gió bụi ấy, chẳng phải gió hay bụi chuyển động, mà chính là tâm động. Tâm ấy động chuyển từ một khoảnh khắc của tình, và hành giả đang trong nỗ lực chuyển hóa tình yêu nhỏ bé thành năng lượng vô hạn của từ bi tâm. Cuộc chuyển hóa này được vẽ lại bằng những câu lục bát óng ánh sắc màu và âm thanh diễm lệ, trữ tình … Giọng thơ của Hàn Long Ẩn đã mấp mé chạm tới đỉnh cao của thể lục bát với lối ngắt câu, phân chữ thật điêu luyện, tài tình. Thả hồn vào tâm điểm của thi phẩm ta mới cảm nhận được sự mạnh mẽ thu hút người đọc “cuốn theo chiều gió”.

Người đi, kẻ ở với nỗi biệt ly đoạn trường của thế gian, đôi lúc cũng không miễn trừ những tâm hồn chân chất đơn sơ trong cửa thiền. Một lần say đắm xa xưa trong cõi bụi hồng, hay chỉ một thoáng bâng khuâng hiện tại nơi chốn tịch liêu, cũng đủ xô lệch thảo tòa của thiền sư chân thành tìm cầu giải thoát giác ngộ. Trong tình huống ấy, không có sức gì ngăn được sự tràn vỡ của những thổn thức từ sâu thẳm con tim, hoặc những gặm nhấm trường kỳ rỉ rả … ngoại trừ sự quán tưởng và cảm nhận thâm sâu về tính cách vô thường huyễn mộng của vạn hữu, của bóng sắc và âm thanh, của tình yêu và những giấc mộng bình thường.

Thú thật, nhập vai làm hạt bụi bay theo cõi thơ Hàn Long Ẩn, lòng tôi cũng mệt lắm. Mệt mà lại vừa lo lắng hồi hộp cho mình (hay cho nhà sư), không biết “phiến tình sầu” này có làm cho mình khổ lụy không. Cả một đoạn đường dài cố quên rồi lại nhớ, đã nhạt rồi lại đậm, đã chết rồi lại sống, khiến lòng chẳng an. Cõi tình e đã lấn cõi thiền chăng ? Bởi vì “cửa tùng đôi cánh gài” chưa hẳn là giải pháp hữu hiệu để ngăn chận một tâm hồn lãng mạn đa cảm. Có khi tình đã nguội nhưng lòng trắc ẩn không dễ vượt qua. Nếu đã vượt qua rồi thì ngại chi bóng nguyệt che mờ buổi bình minh.

Mãi đến hai phần ba đoạn đường, tâm kia mới sáng dần lên và sự quyết liệt, dũng mãnh để giữ mình mới lộ hẳn. Tự chiếu soi rồi vượt qua phương tiện nội quán, vượt qua cả chính mình. Vẻ an nhàn tự tại bắt đầu hiển lộ. Từ đây, dù vẫn nhắc về một bóng sắc giai nhân, vẫn còn những môi mọng tóc huyền, nhưng cảm quan đã vượt khỏi cái lụy của tình trường. Cái nhìn của nhà đạo đã khác. Tình yêu và giai nhân, trở thành đề mục quán tưởng thường trực để chứng nghiệm lẽ vô thường, huyễn mộng của trần gian. Như kẻ chăn trâu ở giai đoạn thứ sáu, cưỡi trâu về nhà (kỵ ngưu qui gia), thi nhân ở đây không còn là một lãng tử sầu tình, mà là một hành giả đã khéo điều phục tâm (tình) mình, đã an tâm, không còn sợ hãi lo âu, không sợ mất trâu, cũng không bị phiền lụy bởi trâu. Có thể để trâu bên cạnh hay cho nó đi lang thang vẫn không hề chi. Một chút nắng hồng trên vai, cũng chẳng nặng nề chi. Nắng hồng ấy, có thể là tình, có thể là huyễn sắc, đã được gió mang đến, phả nhẹ trên vai, sẽ tan biến bất cứ lúc nào, dù có gió hay không có gió. Bởi vì, tâm đã an.


CÁT BỤI ĐƯỜNG BAY
- Hàn Long Ẩn











































1.
Tàn thu buốt lạnh gió lay
Lên non còn nhớ mộng ngày ta xưa
Cánh chim phiêu bạt bao mùa
Chợt nghe vọng tiếng gió lùa sang sông

2.
Ai kia khoác áo nâu sòng
Bờ kinh còn dấu nụ hồng áo hoa
Trăng kia xuống cõi Ta Bà
Dạo chơi quên cả đêm qua ngày về

3.
Xưa em cột mái tóc thề
Sương khuya đọng ướt đề huề gió đưa
Sáng nay quét lá sân chùa
Chuyện ngày xưa đã theo mùa thu đi

4.
Mây che suối tóc thầm thì
Đá vàng khe dựng Dã Quì trổ bông
Bàn tay chắp đóa Sen hồng
Tặng người gieo hạt từ tâm vào đời

5.
Nước ra biển cả mù khơi
Hỏi thăm gió bấc bên trời buồn chăng
Đố ai thấu hiểu nỗi lòng
Đố ai đếm được mấy dòng lệ sa

6.
Ngày em khoác áo thêu hoa
Câu thơ rớt giữa hằng sa giọt buồn
Đêm về nghe vẳng tiếng chuông
Thềm khuya bóng nguyệt gió luồn khóm tre

7.
Rủ nhau nhặt lá Bồ Đề
Bỏ quên tiền kiếp lời thề non xanh
Tha hương khuất bóng thị thành
Đa mang cũng bởi mấy nhành tơ vương

8.
Vó câu giẫm nát tà dương
Cũng không dứt nỗi đoạn trường yến oanh
Thì thôi xin một chữ tình
Trăm năm vẹn giữ bên ghềnh nước xuôi

9.
Nhớ ai vàng phố mây trời
Chiều cầm sáo trúc ra đồi ngân nga
Bên trời cánh nhạn về qua
Ngoảnh đôi mắt ngó buồn ta tần ngần

10.
Mùa đông Cúc ẩm sương trong
Mùa xuân nở một nụ Hồng đón ai
Thiền sư quẩy một gót hài
Chân Như chợt hiện giữa đài Sen tơ

11.
Đêm nằm đếm mộng tìm mơ
Soi gương tóc trắng ơ hờ mây bay
Trăng đi đi đã bao ngày
Để sông nước ngủ trời tây một mình

12.
Em xinh tóc liễu buông mành
Dáng pha tuyết phủ bên ghềnh thác xưa
Bởi câu bạc mệnh sầu đưa
Thấm trang lệ úa bao mùa gọi nhau

13.
Qua sông thương mấy nhịp cầu
Thương con đò cũ trăng thâu đợi chờ
Tiếng chuông khuya, tiếng ai hò
Tao nhân lỡ bước thẩn thờ nhạn sa

14.
Chắp tay niệm Phật Di Đà
Trang kinh nở một đóa hoa nghê thường
Mai về bên ấy Tây phương
Còn vương suối tóc bụi đường tơ bay

15.
Lạc loài vết nhạn trời mây
Rã đôi cánh mỏng thêm dài thu phong
Tưởng đâu con nước xuôi dòng
Ngờ đâu nước cũng lên ghềnh xuống ao

16.
Thương em nhạt phấn hoa Đào
Đèn khuya hắt bóng xanh xao mộng đời
Lệ sầu đẫm ướt vành môi
Nghiệp duyên là lẽ mây trời nước sông

17.
Ừ thì em cũng thu đông
Ừ thì em phải rượu hồng gấm hoa
Mai sau cạn chén sơn hà
Tìm nhau hát bản tình ca muộn màng

18.
Có con kiến nhỏ bò ngang
Đi tìm tiên động tơ vàng mong manh
Đường xa lê bước bộ hành
Phù hư gửi gió cho ngàn thu qua

19.
Em so dây dạo cung ngà
Điệu buồn ru khúc Ta Bà về say
Tình chung cát bụi đường bay
Tình chung hoa nắng vàng lay giấc hồ

20.
Đất trời chung nỗi bơ vơ
Thì xin làm nhánh lan mơ giữa rừng
Ru ta từng tiếng thơ rung
Gửi thiên thu nỗi âm thầm tịch liêu

21.
Áo em phủ cả ráng chiều
Tóc em rũ bóng tơ huyền phù vân
Mắt em suối lệ âm thầm
Tình em gối mộng hư không bốn bề

22.
Cánh diều trắng rợp đồng quê
Cỏ lau luân vũ mây về hát ca
Bao năm dệt giấc giang hà
Chân Như chợt hiện chun trà trên tay

23.
Cõng trăng lên núi hỏi mây
Gió đi thấm thoát bao ngày về chưa
Nước xa non đã bao mùa
Khép đôi mi lại cho vừa chiêm bao

24.
Xuân nay ướp nhụy hoa Đào
Ra Giêng nở một lời chào tặng nhau
Lá xưa dù có thay màu
Trăm năm bóng nguyệt bên cầu soi gương

25.
Tơ bay phai dấu bụi đường
Vết chân phiêu bạt tóc sương điểm buồn
Mây chiều khuất bóng hoàng hôn
Phất phơ áo lụa ru hồn lãng du

26.
Vườn xưa khép lối sa mù
Cành khô gửi chiếc lá thu về ngàn
Đường xa thương chú bướm vàng
Dặm về ngõ trúc dặm sang xứ người

27.
Lạc nguyên khuất nẻo mù khơi
Mình ta ngồi đếm bóng thời gian qua
Đêm thâu rụng tiếng chuông chùa
Nằm đây nghe tiếng gió lùa sang canh

28.
Gầy khô khóe mắt chung tình
Bếp tàn lửa tắt trang kinh ngập ngừng
Đành thôi xếp lá hoa rừng
Ngủ bên triền dốc lưng chừng khói mây

29.
Thiên thu gối mộng nằm say
Gác chân lên ngọn cỏ may phiêu bồng
Nắng mai nhuộm suối mây hồng
Hoa xuân hé nụ bướm ong tìm về

30.
Em đi trẩy hội đồng quê
Gót son vẽ một đường mê luân hồi
Nghìn thu cuộc mộng trang đời
Kiếp nhân sinh ấy là lời chung riêng

31.
Thiền sư khép cửa am thiền
Vẫn nghe đầu gió một miền u linh
Hàn Long ẩn bóng thu mình
Nguyệt kia chẳng chịu để bình minh lên

32.
Cỏ khuya ngậm hạt sương đêm
Soi trong bóng nước nhớ tiền kiếp xưa
Những khi lá đổ chiều buông
Là khi em hiện miên trường xa xăm

33.
Vô Ưu cá lội dưới dòng
Chuồn Chuồn đậu nhánh hoa Hồng ngủ quên
Tạ từ suối mộng trăng lên
Sao khuya vút một đường tên cuối trời

34.
Đã đành ảo mộng thì thôi
Mà sao ta vẫn nhớ người rưng rưng
Hong tay trên bếp lửa hồng
Trầm tư bạc tóc lừng khừng cuộc đi

35.
Vẳng nghe tiếng vọng cố tri
Loang trong sương khói thầm thì cỏ hoa
Gió về mây hỏi đường qua
Mưa lên cung gấm giang hà mê man

36.
Bàn tay lướt phím tơ đàn
Rừng khuya hợp tấu mây ngàn về nghe
Suối sông gõ nhịp đê mê
Ngàn con sóng nhỏ hòa về hát ca

37.
Chân Như thực tại đang là
Vô tâm hớp ngụm chun trà hạo nhiên
Như Lai chím nụ cười hiền
Nhành hoa Sen nở trên miền tuyết băng

38.
Về thôi cát bụi đá vàng
Về thôi cuộc mộng non ngàn phù vân
Đêm nay buốt giá phiêu bồng
Lặng nghe chiếc lá bạt dòng sương bay

39.
Vườn đông khép lá ngủ say
Kìa trong đôi mắt hao gầy trúc tơ
Trầm tư ta thảo nét mơ
Họa người ta vút đường mờ như sương

40.
Bao giờ phai dấu bụi đường
Gót chân thôi hết dặm trường phiêu du
Vốc trăng hứng giọt sa mù
Đề thơ trên lá gửi phù hư chơi

41.
Đọc kinh bỏ ý quên lời
Bản lai diện mục nụ cười vô ngôn
Tế Điên túy lúy càn khôn
Hành trang là mảnh trăng đơn cuối ngàn

42.
Tình chung ta viết đôi hàng
Gửi người đan áo cho vàng Cúc hoa
Trời Tây đổ bóng chiều qua
Lật trang thư cũ bút nhòa nét nghiêng

43.
Thiền sư xuống núi tọa thiền
Bỏ quên tràng hạt trên miền tuyết băng
Đầu ngọn cỏ giọt sương trong
Tháng năm lặng rớt một dòng phân vân

44.
Phố khuya ai bước bâng khuâng
Thoảng trong hiu hắt lưng chừng bến mê
Trăng xưa lạc gió mây về
Nghe trong dư ảnh lời thề hanh hao

45.
Ai còn ngủ thức chiêm bao
Thì ta xin gửi lời chào đầu xuân
Tồn sinh hóa hiện bao lần
Từ vô thỉ kiếp trăng ngần dáng xưa

46.
Tâm kinh kết nụ bao mùa
Sáng nay bừng nở bên bờ sao sương
Mảnh gương đầu gió rung chuông
Cành khô tiếng động chú chuồn chuồn bay

47.
Nhớ ai giấu lệ lên mây
Đợi ngày Đông Chí mưa gầy ngõ hoa
Bụi đường ví mảnh hồn ta
Tơ bay ngọn cỏ la đà mặt sông

48.
Cuộc chơi nào chẳng phiêu bồng
Cuộc đi nào chẳng âm thầm tiêu tương
Đầm đìa sương khói tà dương
Thả buồn lên suối du phương mịt mờ

49.
Em về chưa kịp giấc mơ
Bàn tay sấp ngửa đã mờ nét phai
Tóc mây kết nụ hoa lài
Kìa trong đôi mắt dấu hài còn in

50.
Thuyền soi bóng nước im lìm
Giữa thinh không một dấu chim hao gầy
Ngày tàn bóng đổ về Tây
Áo trăng phơ phất bên này lạch sông

51.
Thôi em hãy cứ phiêu bồng
Để ta kiết giới tu đông một mình
Soi gương đối diện bóng hình
Đập gương chợt thấy mông mênh đất trời

52.
Nằm đây ta ngắm mây trôi
Gửi thiên thu cả nụ cười hư vô
Môi em chín mọng bao giờ
Sáng nay rụng giữa hai bờ Chân Như

53.
Khi trời phủ bóng sương mờ
Chuyện ngày xưa cũ lời thơ về tràn
Quê hương bến nước đò ngang
Dòng sông hát khúc tơ vàng đón em

54.
Dế buồn cất tiếng kêu đêm
Trúc lay gió động bên rèm sao xanh
Về đi cát bụi chung tình
Về đi Hoàng Hạc nghiêng mình sông ca

55.
Tử Kỳ khóc nhớ Bá Nha
Thiên thu bằng hữu cầm ca một vài
Trăng soi bóng nước trâm cài
Bờ kia sao cứ mãi hoài cách ngăn

56.
Tóc xanh em thuở nguyệt rằm
Xuân nay ngó lại nụ hồng phai phôi
Nẻo về gót ngọc chia đôi
Ai ngồi nhặt hạt thu rơi cuối mùa

57.
Đành thôi dệt mộng hương xưa
Dư âm ngày cũ đã vừa xanh xao
Mở mắt thì giấc chiêm bao
Nhắm đôi mắt lại lạc vào cung mơ

58.
Sầu em hãy cứ lập lờ
Để ta còn mãi bài thơ nửa chừng
Sương rơi ướp nụ hoa rừng
Bình minh rải hạt vô thường sớm mai

59.
Từ trong hạt bụi bay bay
Có Tam Thiên Giới bờ này bến kia
Đâu là ngộ ? Đâu là mê ?
Mưa lên trăm hướng cũng về biển xa

60.
Nắng vàng nhuộm mảnh Cà Sa
Thiền môn rớt tiếng chim ca đầu mùa
Em mang phẩm vật lên chùa
Ra về chợt nhớ cái vừa đã quên

61.
Ngón tay điểm bóng trăng huyền
Qua bờ hư ảo thả thuyền sông trôi
Ngàn năm mây nước bên trời
Thiên thu tự tánh vỡ lời hư không

62.
Lang thang từ cõi phiêu bồng
Sương đầu ngọn cỏ nắng hồng song thưa
Buồn em khóc gió thu mưa
Buồn ta gửi lại cho vừa hồng hoang

63.
Về xa mỏi cánh chim bằng
Tà dương bạc tóc Hương giang gợn buồn
Điệu sầu ví khúc tơ vương
Thuyền ai chở mảnh trăng đơn lạc dòng

64.
Phận em kiếp đóa phù dung
Sầu lên khóe mắt muôn trùng sơn khê
Cánh chim vỗ núi non về
Trao nhau vội vã lời thề phù vân

65.
Tơ bay phố núi lưng chừng
Áo em lụa mỏng vạt gần vạt xa
Bước chân về giữa ngàn hoa
Thì đôi môi ấy còn là cảo thơm

66.
Vỗ trăng khuya nước thì thầm
Buông chèo vẩy sóng theo trùng dương đi
Trúc tơ lá động rầm rì
Bên đồi quán gió mây về ngủ say

67.
Tính hôm nay nữa bao ngày
Mà hôm qua đã phủ đầy phong rêu
Vàng phai phố thị trời chiều
Gót chân du thủ đã nhiều niềm riêng

68.
Lặng thầm một cõi đời nghiêng
Xô theo suối tóc tơ huyền lênh đênh
Lên non mình đối diện mình
Xuống sông soi bóng cũng tình ảo mơ

69.
Đường xa xe ngựa mịt mờ
Khói sương nhân ảnh lại chờ áo phai
Mưa giăng phong kín đêm dài
Từ trong hoang lạnh bóng ai gọi hồn

70.
Còn đây hư ảo nụ hôn
Còn đây mộng mị từ muôn kiếp nào
Con chim đậu nhánh Mai, Đào
Tiếng kêu rớt cõi chiêm bao lạnh lùng

71.
Thiền sư bỏ núi hoa rừng
Ngày về cánh khép cửa tùng lặng im
Quê hương khuất bóng đường chim
Hoàng hôn còn một nét chìm xa xăm

72.
Em ra sông buổi trăng rằm
Ngây thơ gót ngọc soi dòng suối mơ
Ta làm chiếc lá tình cờ
Rơi không định hướng lên bờ mắt nhau

73.
Gửi hương cho gió pha màu
Vẽ dương gian đẫm nét đau nhạt nhòa
Nghiêng tay họa rác thành hoa
Nhớ người ta thảo bút qua ngõ hồn

74.
Đường đông phố ngựa xe dồn
Tơ bay bụi cuốn chập chờn nắng rơi
Có ta mây biếc về chơi
Không ta mây cũng bên trời bay bay

75.
Trăng lên đầu ngọn cỏ may
Vô thường giấu nụ hoa gầy trước sân
Em chừ bỏ Bắc về Đông
Đêm đêm đắp mảnh chăn hồng nằm mơ

76.
Triều dâng con nước vỗ bờ
Thuyền không neo bến nên giờ về xa
Ngẫm câu cát bụi đời ta
Thì thôi nhân thế cũng là bóng câu

77.
Ta về thắp nến nguyện cầu
Búp tay Sen nở nhiệm mầu tặng em
Quan Âm hiện bóng mẹ hiền
Cam Lồ giọt nước an nhiên nụ cười

78.
Từ nay ta ở bên người
Khép dư hương cũ mộng đời ngủ yên
Gối kinh đệm cỏ ngồi thiền
Đầu sương ẩn hiện một miền Lạc Bang

79.
Lời kinh hiện bóng trăng ngàn
Vườn tâm hé nụ đá vàng trổ bông
Người đi trong cõi sắc không
Hành trang chỉ chút nắng hồng trên vai

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét