V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Bất lực

- Trích: “Nếu em an lành, đó là ngày nắng” | Bạch Lạc Mai |



“Bươm bướm không bay qua được biển xanh, nhưng không ai nhẫn tâm trách nó …” - Câu nói này dường như xuất phát từ ca từ, cho dù là ai viết, rất nhiều người đã yêu nó như vậy. Đó là vì cuộc đời tràn ngập quá nhiều điều bất lực, chúng ta đều hiểu rằng trên biển cả mênh mông vô bờ bến, bạn hay tôi chính là chú bươm bướm nhỏ bé yếu ớt đó, mặc dầu có một đôi cánh, nhưng rốt cùng cũng không bay qua nổi hải vực bao la, không bay qua nổi vạn dặm non bồng. Nắm một cây sào dài, một mình trên chiếc thuyền lan, có bao nhiêu người hiểu được triết lý gặp đâu vui đó, biết được điểm dừng ?

Nhiều khi chúng ta luôn ngưỡng mộ những đôi tình nhân nắm tay dạo bước trong mưa bụi đó, ngưỡng mộ những người tình ngồi dựa vào nhau đầy tình cảm trên ghế sofa đó, ngưỡng mộ những cặp vợ chồng bình thường xách làn mua rau cùng nhau đi về đó. Trên con đường hồng trần có biết bao mưa gió, khách đến khách đi, duyên định tam kiếp có thể có được mấy người ? Trăng tròn trăng khuyết, chỉ là luôn đưa tiễn sự ly biệt sinh tử của con người, mà vầng trăng sáng thuần khiết ấy, chả lẽ chưa từng biến đổi sao ? Nhân thế mênh mang, nghìn năm trôi qua trong phút chốc, nhân loại kỳ thực luôn lặp lại những câu chuyện giống nhau, những ấm lạnh yêu hận giống nhau. Mùa xuân làm lễ tế Chưng, mùa thu làm lễ tế Thường, ngày tháng giống như chất nên từ từng viên gạch từng phiến ngói, đến cuối cùng, không ai có thể tìm được bức tường thành nào thuộc về riêng mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét