V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Ngày mai, liệu chúng ta còn biết chúng ta mất hay còn ?

(Chay Mộc)



Hôm nay chúng ta còn sống. Ngày mai, liệu chúng ta còn biết chúng ta mất hay còn ? Vậy nhưng chúng ta luôn tảng lờ sự thật ấy. Chỉ nghĩ đến sinh, chưa từng nghĩ qua về tử. Có nghĩ đến cũng chỉ là thoáng qua, chứ không nhiều người sống với điều đó mỗi ngày. Nếu bạn nhận ra rằng dù bạn có xoay sở ra sao đi nữa, giành giật và hưởng thụ thế nào đi nữa, vào ngày mai, bạn phải đối diện với cái chết, liệu bạn có hành động như hiện tại ? Bạn có nghĩ đủ mọi kế để hại mình hại người miễn sao có tiền ?

Bạn sẽ nhận ra tiền chẳng mang lại nhiều hạnh phúc như bạn tưởng. Khi có nhiều tiền. Bạn sẽ cần nhiều tiền hơn nữa. Bởi vì bạn vẫn thấy có người giàu có hơn bạn. Rồi bạn phải ngồi nghĩ cách làm sao cho tiền tiếp tục sinh ra tiền. Nghĩ cách phát triển hơn mới thấy an toàn. Cuối cùng, thực ra bạn được hưởng cực ít trong số đó. Bởi bạn còn bận làm ăn tính toán, làm sao có thời gian hưởng thụ.

Những kẻ hưởng thụ ngay thì lại thấy tiền hết rất nhanh. Và lại tiếp tục giành giật để kiếm tiền tiếp. Nhân sinh, chìm trong vòng luẩn quẩn u hoài. Bạn có xây nhà thật to, mua ô tô thật đẹp, nhưng rồi cũng chẳng biết mình được sử dụng bao lâu.

Con người bây giờ thường chỉ nghĩ làm sao để: xây nhà to đẹp, mua xe ô tô thời thượng, mặc áo hàng hiệu, đi ăn quán sang trọng, hưởng thụ mọi thú vui trên đời … Nhưng rồi chẳng ai nhận ra để có được những thứ đó, bạn phải trả giá những gì. Bạn phải trả bằng toàn bộ thời gian, sức khỏe và trí óc. Chúng ta chỉ biết quẩn quanh với những trò chơi vô vị, cả một đời phấn đấu, cuối cùng đối diện chỉ là cái chết. Khi nhắm mắt xuôi tay, ta chẳng cầm theo được chút gì, nhà cao cửa rộng, con cháu đầy đàn … đến cuối cùng chỉ là ô đất lạnh.

Có người nghĩ chết là hết. Nên mục đích sống duy nhất chỉ là hưởng thụ. Không còn nghĩ được gì thêm. Còn có người biết được rằng nghiệp báo nhân quả sẽ kéo ta đi luân hồi vạn kiếp, nên biết tìm cách gieo nhân lành, biết sống sao cho trọn, biết tỉnh thức hàng ngày để chuẩn bị cho mọi sự, kể cả cái chết. Nên một đời thanh thản. Sống an lành tự tại. Chẳng còn lo vướng mắc bụi trần.

Sống ra sao, bạn có quyền lựa chọn. Bạn có thể đi bất cứ con đường nào, bởi chẳng có định nghĩa tốt xấu. Tâm thức bạn như thế nào, vũ trụ sẽ phản hồi lại tương xứng. Và bạn, sẽ có bài học của riêng mình.

● ● ● Bạn hãy lựa chọn, sao cho ngày mai là một ngày an lành !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét