V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền|98|

- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường

Một hôm, có người tìm đến ngôi nhà nhỏ của Đức Phật trong rừng Jeta, nước Sravasti, chào Đức Phật rồi ngồi qua một bên, nói: “thưa Người, thật khó để giữ cho tâm được tĩnh lặng - thưa Người - đường trần ngoài kia thật khó đi”.

Đây là câu nói của một người hơn 2500 năm trước. Chúng ta hôm nay, khi trở về ngồi trước Người, có lẽ cũng nói câu nói giống như vậy: “thưa Người, con đã về; thưa Người, thật khó để giữ cho tâm con được bình yên, đường trần ngoài kia chông chênh quá”. Người của hơn 2500 năm trước, người của 2500 năm sau, mang chung trong lòng một vết thương.

Ai cũng có những bất an của mình, khác nhau là cách chúng ta ứng xử với nó. “Thưa Người, con đã về; thưa Người, thật khó để giữ cho tâm con được bình yên, đường trần ngoài kia chông chênh quá”. Nhưng không sao - người mỉm cười và nói được “nhưng không sao” ấy, là người chưa bao giờ để những bất an trở thành một cái cớ để thôi không nỗ lực gì nữa, thôi không từ bi với cuộc đời thêm một lần nào nữa.

Cây luôn đổ về phía nó tựa vào, con người luôn đổ về phía tâm niệm mà họ thường xuyên nuôi dưỡng trong lòng, đó là điểm tựa của con người. Dù đường trần nhiều xót xa, vẫn luôn có rất nhiều điều tốt đẹp đến từ đó. Cuộc sống hiện thực dù bất an thế nào nó vẫn luôn đáng giá hơn mọi giấc mơ.

“Thưa Người, con đã về; thưa Người, đường trần ngoài kia chông chênh quá … nhưng không sao !”

Người cuối tuần an.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét