- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường
- Vô Thường
Gió Bấc đã về hơn tuần nay. Nơi heo hút này đã bắt đầu trở lạnh.
Cánh đồng cỏ quanh nhà, nghe gió Bấc về, vội thu người lại, ra hoa.
Hoa cỏ Ăn Sương tím ngơ ngác. Hoa cỏ Gừng giản dị một màu xanh như lá. Hoa cỏ Chỉ li ti mong manh như sương. Hoa cỏ Thương bình thản nhẹ như gió như mây. Hoa cỏ May lưu luyến bước chân người. Hoa cỏ Ống kiên cường như bàn tay nắm lại. Hoa cỏ Gai xoắn lại như một nỗi niềm không trọn.
Cỏ Ống cao nhất, quá đầu người, hay tin gió Bấc về sớm nhất nên thu mình lại ra hoa đầu tiên.
Người đã từng bao giờ lang thang qua đồng cỏ dại giữa những ngày đầu gió Bấc về chưa ? Nhờ cái lạnh của gió Bấc mà cả đồng cỏ nở hoa. Để nghe lòng bình thản.
Năm nay, những cơn gió Bấc đầu tiên đã thổi về rất mạnh. Rít từng đợt ngoài hiên.
Chiều qua ngồi dưới hiên nhìn lũ chim về tổ, có những cánh chim về muộn, đơn độc lẻ loi, một mình ngược gió giữa trời rộng, chống chọi với gió lạnh đầu mùa.
Phải lang bạt hết một ngày, lũ chim mới nhận ra, có một nơi còn quan trọng hơn bầu trời rộng ngoài kia, rồi ngược gió để trở về.
Con người, phải lang bạt đến khi nào, mới đủ dũng khí dốc lòng mình chảy ngược lại với giông gió cuộc đời, để trở về ?
Người ngày mới an.
Cánh đồng cỏ quanh nhà, nghe gió Bấc về, vội thu người lại, ra hoa.
Hoa cỏ Ăn Sương tím ngơ ngác. Hoa cỏ Gừng giản dị một màu xanh như lá. Hoa cỏ Chỉ li ti mong manh như sương. Hoa cỏ Thương bình thản nhẹ như gió như mây. Hoa cỏ May lưu luyến bước chân người. Hoa cỏ Ống kiên cường như bàn tay nắm lại. Hoa cỏ Gai xoắn lại như một nỗi niềm không trọn.
Cỏ Ống cao nhất, quá đầu người, hay tin gió Bấc về sớm nhất nên thu mình lại ra hoa đầu tiên.
Người đã từng bao giờ lang thang qua đồng cỏ dại giữa những ngày đầu gió Bấc về chưa ? Nhờ cái lạnh của gió Bấc mà cả đồng cỏ nở hoa. Để nghe lòng bình thản.
Năm nay, những cơn gió Bấc đầu tiên đã thổi về rất mạnh. Rít từng đợt ngoài hiên.
Chiều qua ngồi dưới hiên nhìn lũ chim về tổ, có những cánh chim về muộn, đơn độc lẻ loi, một mình ngược gió giữa trời rộng, chống chọi với gió lạnh đầu mùa.
Phải lang bạt hết một ngày, lũ chim mới nhận ra, có một nơi còn quan trọng hơn bầu trời rộng ngoài kia, rồi ngược gió để trở về.
Con người, phải lang bạt đến khi nào, mới đủ dũng khí dốc lòng mình chảy ngược lại với giông gió cuộc đời, để trở về ?
Người ngày mới an.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét