(Sưu tầm)
Một người bạn hỏi: “thế Chú ấy có thân thiết với anh không ?”. Nasruddin đáp: “không thân lắm, tôi chỉ gặp Chú hồi nhỏ, nhưng Chú để lại cho tôi một trăm ngàn rupi”.
Mấy người bạn đều ngạc nhiên: “thế tại sao anh lại khóc về một người Chú xa lạ như thế, lại khóc nhiều khi Chú đã để lại cho anh một đống tiền như vậy ?”.
Nasruddin trả lời: “tôi không khóc cho Chú ấy, một người Chú khác của tôi mất hôm qua”.
Một người hàng xóm an ủi: “ồ, chắc hẳn Chú ấy phải thân thiết với anh lắm, đừng buồn, rồi ai cũng phải chết mà …”. Nasruddin ngắt lời: “tôi không khóc cho người Chú đó, Chú ấy cũng để lại cho tôi một trăm ngàn rupi”.
Những người bạn ngạc nhiên: “thế thì cái gì khiến anh khóc ?”. Nasruddin nói: “một người Chú khác của tôi chết ngày hôm kia, Chú ấy cũng để lại cho tôi một trăm ngàn rupi”.
Những người bạn đồng thanh quở trách Nasruddin: “hôm nay anh đã giàu hơn vì có thêm ba trăm ngàn rupi từ ba người Chú họ xa, thay vì ngồi khóc, anh phải vui lên”. Nasruddin đáp: “làm sao tôi có thể vui vẻ được, tôi khóc vì tôi không còn người Chú nào khác chết đi và cho tôi thêm một trăm ngàn rupi nữa”.
Giống như anh chàng Nasruddin, chúng ta thường khiến mình bất hạnh về những gì chúng ta không có hoặc không thể đạt được, thay vì hạnh phúc về những gì chúng ta đang có. Chúng ta có cuộc sống đáng quý, những mối quan hệ tốt đẹp, không khí, nước, hoa, cỏ xanh, và bầu trời xanh … Tất cả thiên nhiên đều bận rộn mang đến cho chúng ta niềm vui, nhưng chúng ta không có thời gian chấp nhận những niềm vui này. Thay vì đó, chúng ta lại bận rộn đếm những gì chúng ta không có: một căn nhà lớn hơn, quyền lực, chức vụ … chúng ta quên rằng trong tương lai không xa, ta phải bỏ lại mọi thứ để sang thế giới bên kia.
Cuộc đời quá ngắn ngủi nếu ta chỉ nhăm nhăm theo đuổi những tài sản phù du.