(Sưu tầm)
Hãy sống như Đức Phật, người không sở hữu bất cứ thứ gì nhưng có thể sử dụng tất cả mọi thứ. Hãy thưởng thức chứ đừng cố chiếm hữu. Ai cũng biết một điều đơn giản rằng khi đến với thế gian này ta chỉ đến với hai bàn tay trắng, và khi tạ từ cuộc đời cũng y như thế, vậy tại sao phải cố tìm cách chiếm giữ tất cả cho riêng mình những thứ chưa bao giờ thuộc về mình ?
Tấm thân ta là vật thân thiết nhất, ta đi đâu cũng “kè kè” nó, ấy thế mà Phật bảo “nó không là của ông”, huống là những thứ ngoài thân mà ta mãi lao tâm khổ tứ, mà ta mãi tạo nghiệp luân trầm ...
Mở mắt để rồi nhắm mắt
Có gì thực của ta đâu
Kìa, bóng chiều rơi khuất núi
Nghìn năm bụi cũng qua cầu
(Thích Tánh Tuệ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét