V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Càng lớn, chúng ta càng đánh mất mười thứ trân quý này

(Sưu tầm)



Cuộc sống ngày nay mang đến cho chúng ta sự tiện nghi và một cuộc sống hiện đại, nhưng đồng thời nó cũng lấy đi không ít sự an yên trong tâm hồn mỗi người. Theo thời gian những điều trân quý đấy ngày một mất đi, đến một ngày nào đó, chúng ta có mong muốn tìm lại cũng chỉ còn là một hoài niệm của mỗi người. Xã hội ngày một phát triển, con người cũng ngày càng bị cuốn theo dòng xoáy. Chúng ta nhìn thì tưởng như nhận được rất nhiều, nhưng lại thường hoảng sợ bất an. Chúng ta vẫn mải miết chạy đi, nhưng lại là một bên truy tìm, một bên vứt bỏ … Vậy thì rốt cuộc chúng ta đã nhận được những gì, và đã đánh mất những gì ?

Sự yên lòng

Thời ông bà, cha mẹ chúng ta đâu có đầy đủ như bây giờ, cái gì họ cũng thiếu, ăn không no, áo đẹp cũng không có mặc, nhưng kì lạ là chúng ta thường được nghe người lớn tuổi kể chuyện “hồi đó” sao mà thân thương. Vì nghèo, nên “lá lành đùm lá rách”, hàng xóm có chuyện gì cũng giúp nhau đỡ đần, có miếng gì ngon cũng san sẻ cùng nhau. Còn nhớ những khi còn bé, cả xóm cứ tối lại tụ tập ở nhà có ti vi xem phim, xem hài, ngôi nhà lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười. Con người sống với nhau bằng tình cảm, quan tâm đến mọi người, nhà cửa cứ mở toang mà không lo trộm cắp hay mất mát thứ gì.

Nhưng giờ đâu còn khái niệm “hàng xóm” trong cái thời đại công nghệ như hiện nay. Nhà cửa giờ san sát nhau mà lòng của con người thì ngày một xa nhau. Chúng ta sống trong những “chiếc hộp” được gọi là nhà, với cửa luôn khóa và thậm chí không quan tâm người ở bên cạnh chúng ta là ai. Chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, vì “lòng người khó tin” nên lòng lúc nào cũng bất an lo nghĩ, không được an yên như lúc trước nữa.

Sự nhiệt tình với nhau

Cứ nhớ hồi xưa, mỗi lần đám kị là cả xóm người một tay sang nhà có đám phụ giúp bày biện mâm cỗ, phụ nấu nướng. Rồi mỗi khi một nhà trong xóm có chuyện gì là cả xóm đều nhiệt tình giúp đỡ. Nhớ hồi còn nhỏ, những lần Ba Mẹ đi làm quá buổi, bạn hay qua nhà cô hàng xóm ăn cơm rồi ngủ trưa ở bên đó luôn chứ ? Hay bạn có nhớ những lúc Ba của con nhỏ bạn lúc nào cũng ghé nhà đèo bạn đi học chung vì Ba Mẹ không đưa đón được ? Những việc như thế bây giờ gần như là chuyện hiếm. Con người tách biệt người khác và chỉ giữ khư khư cuộc sống của mình.

Sức khỏe

Tuy tuổi thọ trung bình của con người đang có xu hướng tăng nhưng nó cũng tỉ lệ thuận với sự xuất hiện của nhiều dịch bệnh hơn, của thức ăn bẩn, thuốc giả và những thứ độc hại khác. Những thứ đó đang ngày càng ăn mòn con người ta không những về sức khỏe mà còn về tinh thần. Đi chợ, nhìn rau tươi, trứng to cũng không dám mua vì sợ nó là “đồ dỏm”. Đi ra đường thì lúc nào cũng trùm kín từ đầu đến chân vì sợ tia cực tím. Bệnh nhân chết vì ung thư cũng ngày càng nhiều. Điều đó khiến chúng ta không ngừng lo sợ “khi nào sẽ đến lượt mình ?”.

Sự an toàn

Nhớ thời Bố Mẹ chúng ta, họ được thoải mái đi chơi mà không cần thông báo cho Ba Mẹ. Nhưng bây giờ thì sao ? Ba Mẹ sẽ canh bạn như “canh trứng” cho mà xem. Và bạn, đương nhiên sẽ bị quản lí từ việc đi đâu, đi với ai, mấy giờ về là chuyện bình thường. Bởi vì xã hội ngày một phức tạp, tệ nạn xã hội ngày càng đầy rẫy khắp mọi nơi.

Sự náo nhiệt của tuổi thơ

Bạn có còn nhớ những trò chơi như ô ăn quan, nhảy lò cò, thả diều, rượt bắt không ? Bạn đã từng cùng đám bạn chơi hồi nhỏ hay bạn thậm chí chỉ mới nghe lần đầu ? Thời Ba Mẹ, anh chị hồi trước đâu đã có smartphone, internet vèo vèo như bây giờ. Hồi đó, mấy đứa trẻ trong xóm tụ lại nhìn nhau chơi bắn bi, ô ăn quan hay thậm chí dí nhau rượt đuổi cũng đã mang lại niềm vui giản dị mà khó quên rồi.

Nhưng bây giờ, những lớp trẻ mới lớn lên đang bận vùi đầu trong thi cử, học tập, chạy đua với điểm số mà đánh mất đi khoảng thời gian đẹp nhất của chúng. Nếu có giải trí, thì bọn trẻ bây giờ suốt ngày chỉ chăm chăm vào những trò game ảo trong điện thoại, trong máy tính mà thôi. Nếu kêu chúng chơi thả diều, lò cò, chắc chắn còn bị chúng bảo đó là “quê mùa” nữa.

Hoài niệm

Khi còn bé, tiệm chụp ảnh đâu có nhiều, một năm cùng lắm cũng chỉ được đi chụp ảnh một vài lần vào những dịp đặc biệt. Mỗi tấm hình đều rửa ra thì mới xem được, nên ai cũng cho vào khung ảnh, giữ gìn thật cẩn thận kỹ càng. Mỗi lần lấy ra xem, đều là ngập tràn những hồi ức về ngày đó.

Ngày nay, người ta đã không còn nhiều những tấm ảnh được lồng khung. Cần gì phải lồng khung khi chúng ta có điện thoại dung lượng đến ngàn tấm ảnh lúc nào cũng ở bên người. Đi đâu cũng check-in chục tấm rồi đăng lên mạng xã hội. Đôi khi, chụp nhiều đến nỗi đầy cả bộ nhớ, nhưng những hồi ức, những lưu niệm thực sự thì lại chẳng có mấy.

Sự thỏa mãn

Ngày xưa, chỉ có Tết chúng ta mới được Bố Mẹ sắm cho quần áo mới, được mua cho đôi giày mới, cái cặp mới mùa tựu trường là lòng đã vui khôn tả. Nhưng bây giờ thì sao ? Cảm giác như dù bạn có mua quần áo, phụ kiện hàng tháng cũng không thể bắt kịp xu hướng thời trang hay cái trào lưu ăn mặc hiện nay. Người ta có được cái này, cái kia, thì bạn cũng phải có được y như họ thì mới thỏa mãn được bản thân. Nhưng thiết nghĩ, bản thân bạn làm sao có thể hài lòng với cái thế giới đang ngày một chuộng bề ngoài như thế kia được ?

Sự đơn giản

Khi còn bé, đôi khi chỉ một con diều hay một chiếc lồng đèn ông sao vào dịp Trung Thu đã khiến chúng ta cảm thấy hạnh phúc rồi. Tuy là những thứ đồ chơi đơn giản và hầu hết đều là sản phẩm tự chế bằng đất, thậm chí là những viên sỏi … Những loại vật dụng này tuy không phong phú về mẫu mã và màu sắc, nhưng chúng ta vẫn vô tư chơi với nhau cả ngày mà không hề biết chán.

Ngày nay, hình ảnh những chiếc lồng đèn ông sao, cái tò he Mẹ hay mua cho ta mỗi lần đi chợ về đâu còn nữa, thay vào đó là những trò chơi điện thử, bắn gà, giết chóc nhau đầy rẫy trên mạng.

Sự tự do

Hồi xưa, tuy bị bó buộc trong những quy tắc xã hội nhưng con người ta vẫn còn có nhiều tự do hơn. Còn bây giờ, chúng ta đâu sống cho mình nhiều như lúc trước được. Một hành động hơi “lố” một chút thôi cũng sẽ bị đưa lên mạng soi mói, để cho các thánh “ảo” ném đá tơi bờ. Hồi đó, bạn làm gì thì cùng lắm cũng bị trong xóm bàn tán là cùng, nhưng bây giờ, bạn làm gì sai là cả thế giới sẵn sàng quay mặt với bạn.

Sự chân tình

Ông Nội lấy bà Nội, chỉ cần nửa đấu gạo. Ba lấy Mẹ, cũng chỉ cần nửa con trâu. Chỉ cần vậy là có thể kết hôn, nhận một tờ giấy đăng ký kết hôn, mở một tiệc rượu đơn giản mời bà con chòm xóm, đồ ăn cũng chỉ có vài món đơn giản, nhưng thực sự rất vui vẻ. Rồi cứ vậy sống hạnh phúc với nhau đến già.

Ngày nay, lễ cưới xa hoa, tiệc tùng đình đám. Tuy nhiên, nhiều đôi lứa sống với nhau dăm bữa nửa tháng đã chán chường. Thậm chí còn ngoại tình, đánh ghen ... hầu như nơi nào cũng có.

---------

Quả thực, cuộc sống ngày nay, chúng ta vẫn luôn cho rằng đủ đầy, phát triển. Tuy nhiên, bên cạnh những điều tốt, chúng ta đã để vụt mất quá nhiều thứ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét