(Sưu tầm)
Tôi hay bạn đều sẽ trải qua thời khắc chết đi sống lại, không chỉ bạn, mà tôi, mà tất cả mọi người, ít nhiều đều sẽ trải qua cuộc sống như thế. Tuy rằng những chuyện chúng ta gặp phải rất khác, cảm nhận khác, quá trình trưởng thành khác, mà năng lực cùng sức sống của mỗi người cũng không thể hoàn toàn đo lường chính xác, nhưng chúng ta đều vượt qua, không chỉ tôi, không chỉ bạn, mà là tất cả mọi người, tất cả nhân loại.
Quá khứ đã qua, nhưng tương lai lại không hề biết trước, mà cũng chính vì không hề biết trước, nên sinh mệnh mới càng thêm đẹp đẽ và thần kỳ đến thế. Cho nên, không cần hỏi những chuyện chưa tới nữa, mong bạn, hãy cứ giao phó, để mọi thứ tự nhiên. Cuộc sống này vốn tựa như dòng suối mùa hè thong thả chảy về phía trước, chúng ta vì thế cũng không cần sốt sắng làm gì. Khi chúng ta 30 tuổi, không nên lo lắng về những chuyện xảy ra vào năm 50 tuổi, và khi chúng ta sống, chúng ta lại càng không cần phải chờ đợi ngày cái chết đến gần, hết thảy những điều này, lúc cần đến sẽ đến.
Cuộc sống này thì ra trôi nhanh lắm. Ngày nối ngày, năm nối năm … mà thời gian của con người thì có hạn, lo sợ viễn cảnh, nuối tiếc những khoảng thời gian đã phí hoài, người ta chọn cho mình cách sống nhanh, sống vội vã, và rồi đến một lúc nào đó, người ta mệt mỏi với chính sự vội vàng của mình. Có ai sống được một cuộc đời chỉ toàn là thuận lợi ? Có ai được bước đi trên con đường trải toàn hoa hồng ? Đời phải có những vấp váp, những biến cố mà nhiều người không đủ sức chịu đựng nổi, sẽ có lúc ta cảm thấy cuộc sống thật là khó khăn, cảm thấy mình không đủ khả năng làm được gì.
Cuộc sống cũng bắt ta phải đưa ra nhiều những quyết định. Người ta không chỉ đau khổ với những biến cố, mệt mỏi với những lo toan, mà còn phải đối mặt với sự phân vân khó xử. Đời luôn bắt ta gặp những vấn đề khó giải quyết, khiến ta đau đầu, bế tắc không tìm được lối đi. Cuộc sống thật khắc nghiệt làm sao. Nhưng thường người ta lại chọn cách tiếp tục đương đầu, mà nhiều lúc sẽ lại chỉ bế tắc, ta không hay biết rằng, chính một sự “thả lỏng” đôi khi lại là những gì mà ta thật sự cần.
Một chiếc thuyền có thể không cần mái chèo, chỉ cần thả xuôi theo dòng nước cũng đến được nơi cần đến. Cuộc đời luôn tạo ra những cơn sóng bất tận đánh vào mạn thuyền, bước đi trên đường đời cũng như chèo lái con thuyền ấy, phải bình an mà tới được đích cuối. Cứ gắng sức chèo ngược hướng sóng chưa chắc đã là việc đúng, có khi chỉ làm ta kiệt quệ. Cứ nương theo nước mà dập dềnh, khi sóng gió qua thuyền lại yên ổn. Hãy để điều đó tự nhiên thôi. Không cần phải nỗ lực quá sức để rồi suy hao. Không cần suy nghĩ quá nhiều để phải mệt mỏi.
Khi lựa chọn cách “để mọi thứ được tự nhiên”, thứ được giải phóng đầu tiên chính là tâm trí con người, đừng tự quấn mình vào những sợi xích vô hình mà cuộc đời tạo ra. Đêm dù dài cũng phải kết thúc để nhường chỗ cho nắng mai. Mọi việc đều có xu hướng tự nhiên tốt đẹp nhất, chẳng cần phải cố uốn nắn điều gì bản chất là không thể uốn nắn, những gì ta băn khoăn trăn trở, hãy để nó được diễn ra theo cách tự nhiên nhất.
Nói vậy không có nghĩa là phải buông xuôi tất cả. “Cuộc sống là không chờ đợi”, nó cần thiết phải có những đương đầu, những nỗ lực, nhưng trong chừng mực nào đó, hãy để mọi điều xảy ra như nó phải như thế. Trong cuộc chạy đua với thời gian, con người cũng nên có những bước dừng để chờ cuộc sống tiến lên. Hãy cho tâm hồn mình thoải mái, để “mọi điều tự nhiên diễn ra” …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét