(Thích Pháp Hòa)
Soi mói lỗi lầm kẻ khác, chính mình đã không tốt. Trách móc sự thiếu sót của người, tự thân đã là điều không hay.
Người quá bá đạo sẽ không có bạn hữu. Lòng quá ích kỉ chỉ khiến mình mỏi mệt. Trên đời, chỉ có tình thương mới tạo ra tình nghĩa, có thể bao dung được cả thế giới.
Lúc có thời gian nên ngồi yên phản tỉnh lỗi lầm. Khi rảnh rỗi đừng bình luận chuyện tốt xấu thiên hạ. Lời nói dù không trực tiếp hại thân, nhưng rất dễ gây tổn đức. Nên thận trọng mở lời, tránh nói những chuyện không có, dù đùa giỡn cũng nên có chừng mực.
Tố cáo người cũng đừng nên nói tận, giữ lại chút khẩu đức. Trách mắng người nhớ đừng quá cay nghiệt, giữ lại chút độ lượng. Dù có lý cũng đừng truy đến cùng, giữ lại chút khoan dung. Xử lý việc đừng làm quá gay gắt, chừa lại một đường lui.
Nên biết, chấp nhận người khác là mở ra cơ hội cho mình, cảm thông với xung quanh mới giúp bản thân thêm rộng lượng.
Lòng biết nghĩ đến người khác thì mới đáng được quan tâm, có tôn trọng đối phương thì mới được cuộc đời trân trọng. Dùng tâm thái nhẹ nhàng đối xử với tất cả thì lòng mình tự nhiên cũng trở nên thư thái. Không tranh không giành sẽ không lo không sợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét