(Thích Tánh Tuệ)
Mình thuộc về biển khơi
Đã tan theo ngày nắng
Làm mây giăng ngang trời
Giọt nước chưa dứt nợ
Bén duyên thành kiếp mây
Mây bay hoài năm tháng
Buồn, vui cùng đó đây
Giọt nước chưa biết được
Gió trần gian vô tình
Một hôm mây thành nước
Rơi xuống đời lênh đênh
Giọt nước còn say ngủ
Giấc luân trầm chiêm bao
Sáng nay choàng tỉnh dậy
Hỏi chốn đây nơi nào
Giọt nước chưa thấu được
Tự thể là rừng xanh
Dưới chân là nguồn cội
Nên lên thác, xuống ghềnh
Giọt nước đâu nhớ được
Mình vốn là dòng sông
Sông dạt dào lưu chuyển
Mặc tình ... ai biết, không
Giọt nước nhờ giọt lệ
Biết mình là đại dương
Chợt ... mỉm cười hạnh phúc
Chân thường trong vô thường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét