V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền|54|

- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường

Khúc sông chảy qua làng không sâu, để sông tháng Ba phải gầy thật gầy. Mắt sông tháng Ba sáng, sáng hơn bất kì thời điểm nào trong năm, có thể nhìn thấu lòng người.

Ta cứ nói vui, sông tháng Ba như một người tu sĩ của ngày xửa ngày xưa, cứ chậm rãi, cứ an nhiên đi qua hết những ngày khắc nghiệt nhất cuộc đời mình. Đôi mắt thật sáng, thật hiền.

Lòng sông tháng Ba cạn, để nắng tháng Ba sưởi ấm vệt sỏi dài. Những viên sỏi mang hình dạng của lòng sông, đủ màu sắc, đủ kích cỡ. Viên sỏi của ngày bão lũ, vẫn còn những vết thương. Viên sỏi của ngày mưa, vẫn còn co tròn lại vì lạnh. Viên sỏi của ngày nắng, vẫn còn hơi ấm một nụ cười.

Ta muốn về quê vào những ngày này, nhặt vài viên sỏi của những ngày bão lũ, những ngày lòng sông bất an, và viết lên hai chữ “vô thường”, rồi cẩn thận đặt lại lòng sông một viên, và cẩn thận mang theo một viên trở lại ...

Gởi cho sông đấy, và ta cũng mang theo nữa, có bất an thế nào cũng chỉ là “vô thường” thôi. Khi nhìn vào những ngày mưa lũ tang thương, chỉ thấy những nỗi đau, khi nhìn vào “vô thường” sẽ thấy lòng bình yên.

Tin đi, sông tháng Ba gầy như người tu sĩ của những ngày xửa ngày xưa với đôi mắt sáng, bàn tay ấm, nụ cười hiền.

Tháng Ba, người có về nghe gió qua sông ?!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét