(Thích Tánh Tuệ)
Từ trong vạn cổ kiếp không tên
Vẳng nghe như tiếng ngàn xưa gọi
Tâm thức trở mình sau lãng quên
Chung bước ta về nơi cõi Tâm
Giữa vùng thạch động chốn nghiêm thâm
Dập đầu phủ phục bàn chân Phật
Mà nghe rơi rụng những mê lầm
Dòng thời gian chảy ngang trần thế
Muôn sự chìm trong lẽ Sắc, Không
Tiền nhân nay biết tìm đâu nữa
Bài Kinh vách đá đã rêu phong
Ta trở về thăm chốn tịch liêu
Ôi đời thanh thản biết bao nhiêu
Bôn ba vạn kiếp nơi trần mộng
Sao bằng khoảnh khắc sống tiêu diêu
Ta ngỡ hồn ta những mái chùa
Sau làn sương phủ kiếp hoang sơ
Ta về gióng lại hồi chuông sớm
Một thoáng Thiền tâm ... chạm bến bờ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét