- Bodhgaya Monk
Một người quá tự hào về tri thức, về trí thông minh và tài năng của mình thì họ chỉ muốn nói cho người khác nghe chứ không hề muốn nghe người khác nói, huống nữa là có khả năng lắng nghe người khác phê bình mình. “Tôi như vầy mà dám phê bình tồi à ?”, họ thường tâm niệm như thế. Khi không còn nghe ai, họ trở thành người tự mãn, khi sự tự mãn xuất hiện dày lên theo năm tháng, chính là nguyên nhân khiến người đó cô độc và thất bại trong cuộc sống.
Sách xưa có câu: “nước thì chảy xuống mà dập tắt được lửa bốc lên cao”, biết hạ thấp mình để lắng nghe những lời phê bình ấy là người có trí. Dĩ nhiên, không phải lời phê bình nào cũng đúng, nhưng chính thái độ biết lắng nghe phê bình làm cho bạn trưởng thành hơn. Bỏ xuống tự ái để nghe người khác phê bình không phải là chuyện dễ dàng, nhưng đối với một người thật tâm cầu tiến, họ chẳng thà chấp nhận vị đắng của viên thuốc hơn là những lời ngọt mật khéo bày trên lưỡi dao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét