- Trích: “Nếu em an lành, đó là ngày nắng” | Bạch Lạc Mai |
Nhiều khi chúng ta luôn ngưỡng mộ những đôi tình nhân nắm tay dạo bước trong mưa bụi đó, ngưỡng mộ những người tình ngồi dựa vào nhau đầy tình cảm trên ghế sofa đó, ngưỡng mộ những cặp vợ chồng bình thường xách làn mua rau cùng nhau đi về đó. Trên con đường hồng trần có biết bao mưa gió, khách đến khách đi, duyên định tam kiếp có thể có được mấy người ? Trăng tròn trăng khuyết, chỉ là luôn đưa tiễn sự ly biệt sinh tử của con người, mà vầng trăng sáng thuần khiết ấy, chả lẽ chưa từng biến đổi sao ? Nhân thế mênh mang, nghìn năm trôi qua trong phút chốc, nhân loại kỳ thực luôn lặp lại những câu chuyện giống nhau, những ấm lạnh yêu hận giống nhau. Mùa xuân làm lễ tế Chưng, mùa thu làm lễ tế Thường, ngày tháng giống như chất nên từ từng viên gạch từng phiến ngói, đến cuối cùng, không ai có thể tìm được bức tường thành nào thuộc về riêng mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét