- Thích Tánh Tuệ
Mà hoài quanh quẩn chưa khi nào rời
Thuở còn bé dại nằm nôi
Đã cao giọng khóc cho đời biết tên
Điều gì cũng dễ lãng quên
Cái Tôi, sâu đậm nhớ bền chẳng phai
Sớm ra đã ngắm hình hài
Thế gian kia hỏi mấy ai hơn mình
Điểm tô, trau chuốt dáng hình
Thèm thuồng thiên hạ cái nhìn, xuýt xoa
Cái Tôi theo tháng ngày qua
Măng non thành cụm tre già dặn hơn
Trong nhà, cuối xóm, đầu thôn
Tôi là số một, tôi “ngon” hơn người
Tôi khóc, không muốn ai cười
Ai thành đạt thấy tôi thời chẳng vui
Tôi nói ngược, chớ nói xuôi
Một khi tôi muốn có trời mới can
Tôi thành cái rốn không gian
Bên ngoài nảy nở, bất an trong lòng
Truy tìm hai chữ Thành Công
Nên đường Danh-Lợi cõi hồng ngược xuôi
Chiều cao chỉ một mét thôi
Nhưng muốn đời phải ngước đôi mắt nhìn
Muốn nhân tâm hướng về mình
Dành bao thiện cảm, tâm tình cho tôi
Tôi đi, tôi đứng, tôi ngồi
Là trung tâm điểm cho người ước mơ …
- Chiều nay, bỗng thật tình cờ
Vào chùa Sư cụ ngó lơ, Tôi buồn !
Sư rằng: “Vạn sự Vô Thường ...
Thân - Tâm chiếc bóng trên tường, huyễn hư
Con người khổ bởi khư khư
Ôm cái giả ngã, Chân Như đoạn lìa …”
Ôi, thanh âm chốn Bồ Đề
Nghe như tan vỡ u mê nghìn đời
Còn “Tôi”, còn nặng luân hồi
Buông tôi, nghe nhẹ đất trời thênh thang
Từ tôi, trăm mối lo toan
Vắng “Tôi'”, đời sống bình an mọi bề
Lời Sư, trăng rọi lối về
Xưa nay ngủ mộng, chưa hề có TÔI
Ngước hư không, bẽn lẽn cười
Thương “cái tôi” của một thời trẻ con
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét