- Thích Tánh Tuệ
Đó là tình cảm nhân sanh ở đời
Vừa rộng rãi, vừa hẹp hòi
Là con tim của bao người, của ta
Trông gần rồi cũng nhìn xa
Là đôi mắt lúc mặn mà, dửng dưng
Vừa nhỏ nhiệm, vừa bao dung
Bởi nơi ý niệm riêng-chung đổi dời
Khi nằng nặng, lúc nhẹ hời
Ấy là thái độ giữa người với nhau
Vừa đẹp đẽ, vừa … “xấu đau”
Chỗ lòng hoan hỷ, nơi câu tỵ hiềm
Vừa mạnh mẽ, vừa êm đềm
Khi lời ai nhuốm nỗi niềm giận-thương
Vừa trân quý, vừa xem thường
Là câu nhân nghĩa thuở buồn, lúc vui
Vừa hạnh phúc, vừa ngậm ngùi
Là tình yêu đó muôn đời biến thiên
Khi hữu hạnh, lúc vô duyên
Là chân vừa đến cửa Thiền, trở lui
Thế tình là thế mà thôi
Cũng vừa, nói mãi không rồi ... cõi ni !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét