- Thích Tánh Tuệ
Chỉ một lần gặp gỡ khó mà quên
Tình cảm con người chính là một chữ “Duyên”
Biển đời rộng, riêng một người ta thấy
Nỗi khổ, niềm vui dẫn nhau sang từ đấy
Từ độ mắt nhìn mà sóng dậy hồn ai
Giọng nói câu cười ... nếu phớt bỏ ngoài tai
Lòng trong vắt ... giọt mưa trôi trên lá
Đâu ai bắt trói ta vào kẻ lạ
Đường thênh thang sao chọn ngả nhiêu khê
Khó mà quên, vì trót lỡ “mang về”
Một chữ Nhớ quyện đời vào duyên nghiệp
Vòng lẩn quẩn ... từ khi chàng có thiếp
Đợt sóng lan dần, viên sỏi chạm hồ thu
Ôi trần tâm khởi động cuốn xa mù
Duyên và Nghiệp - một đồng xu hai mặt
Nhớ rồi Tưởng bởi cái nhìn, con mắt
“Sắc cứ là hình sắc”, có hề chi
Mưa đâu làm trói buộc bước chân đi
Thì gặp gỡ, thì chia ly, ai khổ ?
Trong chữ Duyên vốn tiềm tàng chữ Nợ
Chữ sum vầy chôn nức nở chia xa
Nhớ tìm quên, quên tìm nhớ, sa đà
Đành xuôi ngược cõi ta bà vô tận
Nào ai biết trở về làm mây trắng
Kiếp nhàn vân xa vắng nẻo vòng quanh ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét