- Thích Tánh Tuệ
Con người trở nên lạnh nhạt
Năm tháng đi trôi âm thầm
Một ngày, một đời không khác
Nếu đánh mất đi TRỌNG TÂM
Bước chân con người nghiêng ngã
Sống trong cõi đời thăng trầm
Thiếu chỗ tựa nương, buồn bã
Nếu đánh mất đi THÀNH TÂM
Con người dễ cùng giả dối
Đằng sau dáng vẻ ân cần
Thường đã ươm mầm phản bội
Nếu đánh mất đi NHÂN TÂM
Con người sát bên tàn nhẫn
Từ đồng loại đến hạ cầm
Ra tay ... chẳng hề ân hận
Nếu đánh mất đi LƯƠNG TÂM
Con người vô cùng nguy hiểm
Đạp trên lẽ phải mà đi
Bỏ mặc lương tri, hạnh kiểm
Nếu đánh mất đi TỪ TÂM
Con người biến thành vô cảm
Niềm đau, nỗi khổ tha nhân
Một tia mắt nhìn lãnh đạm
Nếu đánh mất đi TÍN TÂM
Con người hoài nghi thất vọng
Đóng cửa, sống trong âm thầm
Cho thế nhân toàn hư hỏng
Nếu đánh mất đi CHUYÊN TÂM
Con người sống không mục đích
Khi thế này, lúc thế kia
Khó thể là người hữu ích
Nếu đánh mất đi QUYẾT TÂM
Con người sống trong dã dượi
Cứ lưỡng lự rồi phân vân
Không bước chân làm sao tới
Nếu đánh mất đi CHÂN TÂM
Con người u mê, điên đảo
Tự mình xây ngục giam cầm
Không biết đâu là lẽ đạo
Mất TÂM, đời liền chao đảo
Thiếu TÂM, phiền não trùng vây
Biết TÂM, trở về sống với
Bao nhiêu mầu nhiệm hiển bày
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét