- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường
- Vô Thường
“Không phải nơi sinh ra làm một người trở thành kém hèn, và cũng không phải nơi sinh ra giúp một người trở nên tôn quý. Do chính thái độ và việc làm mới biến một kẻ trở thành kém hèn, và cũng do chính thái độ và việc làm mới biến một kẻ trở thành tôn quý”.
“Dạo này sao rồi ? Có gì mới không ?”, “Không, vẫn vậy, như cũ, không có gì mới” … Người luôn nói mình vẫn vậy, như cũ, không có gì mới, nhưng khi gặp lại đã khác xưa rất nhiều. Biết bao nhiêu người, đã khác xưa rất nhiều, đã đi rất xa mà chẳng biết.
Mỗi suy nghĩ là một bước chân, mỗi lời nói là một bước chân, mỗi việc làm là một bước chân, con người đi xa hơn nơi họ đã bước vào cuộc sống, bằng những bước chân như vậy. Có kẻ bước những bước chân tha thứ và từ bi, rồi trở thành người hạnh phúc. Có kẻ bước những bước chân cố chấp và oán thù rồi trở thành người bất an.
Nên cuộc hành trình lớn nhất của con người chính là cuộc hành trình đi qua hết những bất an trong lòng mình, dùng dằng, bước đi rồi quay lại, đặt xuống rồi cầm lên, nên có khi, đi mãi cả đời mà chẳng đến đâu, vẫn nghe trong lòng rất nặng, vẫn thấy cuộc sống ngoài kia đầy bão giông.
Ai cũng đang bước đi, đi tìm bình yên cho mình, chỉ là có người ngay từ đầu đã chọn nhầm những bước chân sai, nên càng đi càng xa; nếu chọn đúng, chúng ta đã không cần phải quá nhọc nhằn mới có được bình yên.
Mỗi bước chân sai phải đổi một bước chân để quay về …
Người an.
“Dạo này sao rồi ? Có gì mới không ?”, “Không, vẫn vậy, như cũ, không có gì mới” … Người luôn nói mình vẫn vậy, như cũ, không có gì mới, nhưng khi gặp lại đã khác xưa rất nhiều. Biết bao nhiêu người, đã khác xưa rất nhiều, đã đi rất xa mà chẳng biết.
Mỗi suy nghĩ là một bước chân, mỗi lời nói là một bước chân, mỗi việc làm là một bước chân, con người đi xa hơn nơi họ đã bước vào cuộc sống, bằng những bước chân như vậy. Có kẻ bước những bước chân tha thứ và từ bi, rồi trở thành người hạnh phúc. Có kẻ bước những bước chân cố chấp và oán thù rồi trở thành người bất an.
Nên cuộc hành trình lớn nhất của con người chính là cuộc hành trình đi qua hết những bất an trong lòng mình, dùng dằng, bước đi rồi quay lại, đặt xuống rồi cầm lên, nên có khi, đi mãi cả đời mà chẳng đến đâu, vẫn nghe trong lòng rất nặng, vẫn thấy cuộc sống ngoài kia đầy bão giông.
Ai cũng đang bước đi, đi tìm bình yên cho mình, chỉ là có người ngay từ đầu đã chọn nhầm những bước chân sai, nên càng đi càng xa; nếu chọn đúng, chúng ta đã không cần phải quá nhọc nhằn mới có được bình yên.
Mỗi bước chân sai phải đổi một bước chân để quay về …
Người an.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét