(Như Nhiên)
Tôi biết rằng vị bác sĩ này là một trong rất nhiều những bác sĩ trong thời buổi khốn đốn hiện nay, đã tận tâm với nghề mình như thế. Họ là những “Anh Hùng Bác Sĩ” mang trái tim hiến dâng thầm lặng và sống chết cho lí tưởng cứu người. Thật đúng, trong gian nguy mới hiểu được Tình Người và Tâm Lượng.
Có thể vị bác sĩ này chưa từng có khái niệm như “Lục Độ Ba La Mật”, “Thí Vô Úy”, “Vô Ngã Vị Tha” ... như những am hiểu phổ cập của người tu Phật, nhưng cách sống của họ chính là một bài Pháp hùng hồn cho những khái niệm đạo lí mà chúng ta từng học. Thực tế cho thấy, có những người chỉ Nói mà không Sống, và có những người thực sự Sống mà không phô diễn bản thân dù chỉ một ngôn từ.
Ai cũng có cái Tôi và “cái của Tôi”. Khi vô thường đến, cái Tôi của chúng ta run rẩy, lo sợ, bất an ... cũng chẳng qua là sợ mất, sợ vô thường tước đoạt đi những sở hữu dấu yêu, đó là tâm lý thông thường của đa số. Vì thế, những người đã đặt xuống sự mất còn của bản thân, chỉ có nghĩ đến sự bình an và tính mạng của tha nhân, bỗng nhiên họ trở nên thiêng liêng và thần thánh.
Cố tổng thống Kennedy có câu nói huyền thoại: “đừng hỏi tổ quốc có thể làm gì cho mình, mà hãy tự hỏi mình có thể làm gì cho tổ quốc”(ask not what your country can do for you, ask what you can do for your country).
LÀM GÌ QUẢ THẬT ĐÁNG NÓI HƠN LÀ ... LÀ GÌ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét