V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Tụng Kinh để làm gì ?

(Thích Nhất Hạnh)

Tụng Kinh là để tưới tẩm những hạt giống hiểu biết và thương yêu có sẵn trong ta.

Tụng Kinh là một phần thực tập quan trọng, nhưng nó chỉ quan trọng khi ta tụng trong “Chánh Niệm” thôi.

Nếu tụng Kinh như một con vẹt, chỉ để ý tới âm điệu và tâm không duyên với “ý Kinh “ thì không có lợi lạc bao nhiêu. Có thể chúng ta đã tụng mười năm rồi mà vẫn chưa vỡ ra được, nhưng vào buổi tối đó, tụng một hồi tự nhiên vỡ ra và ta bắt đầu hiểu, ta phải kiên nhẫn lắm.

Mỗi lần tụng như là một nhát búa đập vào khối “si mê” của ta, lời giáo huấn của Đức Thế Tôn đi vào mỗi ngày một ít “soi sáng” cho ta. Một buổi tối đó, ta tưởng lần tụng này cũng như những lần tụng trước, nhưng không, lần tụng này làm vỡ khối si mê và tự nhiên ta “bừng sáng”. Đó gọi là “ngộ”. Mê nghe Kinh trọn kiếp, ngộ chỉ một “sát na”.

Niệm đâu tâm đó mới gọi “tụng” Kinh
Miệng đọc, Tâm tán ... chỉ là “đọc” suông
Hiểu được ý pháp, mới thấy Như Lai
Không nhập “tri kiến” đọc hoài uổng công



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét