- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường
- Vô Thường
“Chiếc muỗng múc thuốc, múc đến hỏng cũng không biết được mùi vị của thuốc là gì. Có người, gần gũi người Thầy cả đời vẫn không học được gì, mãi làm người lạc lối, vẫn không được bình yên”.
Có kẻ bị cuộc sống cuốn trôi đi, may mắn cầm được sợi dây, níu lại, nhưng khi bị tuột đến cuối dây, lại không biết buộc ở cuối sợi dây ấy một nút, để có thể cầm sợi dây được chắc chắn hơn. Cuối cùng, đã cầm được sợi dây trong tay nhưng vẫn phải làm người chìm nổi. Tiếc.
Nắm được sợi dây trong một ngày chìm nổi là quan trọng, gặp được một người Thầy tốt, có được một người bạn lành ... trong một lênh đênh là quan trọng, nhưng quan trọng hơn là khi gút lại được một điều gì đó từ những lời dạy của người Thầy để sống, rồi thấy mọi chuyện trắc trở trong cuộc đời nhẹ như gió như mây. Bằng không, sợi dây có bền chắc đến đâu cũng không còn quan trọng nữa khi đôi tay không đủ lực và không biết cách để cứu được chính mình, và người Thầy có thông thái đến đâu cũng không còn quan trọng nữa khi người học trò vẫn chưa chịu dốc hết lòng để thương lấy mình.
Không ai chỉ ngồi ngoài gió mưa nhìn ngôi nhà mà hết lạnh, dù ngôi nhà đó là của họ.
Cuộc sống chưa bao giờ nương tay cho bất kì một người nào với lí do kẻ ấy có được một người thầy giỏi.
Người an.
Có kẻ bị cuộc sống cuốn trôi đi, may mắn cầm được sợi dây, níu lại, nhưng khi bị tuột đến cuối dây, lại không biết buộc ở cuối sợi dây ấy một nút, để có thể cầm sợi dây được chắc chắn hơn. Cuối cùng, đã cầm được sợi dây trong tay nhưng vẫn phải làm người chìm nổi. Tiếc.
Nắm được sợi dây trong một ngày chìm nổi là quan trọng, gặp được một người Thầy tốt, có được một người bạn lành ... trong một lênh đênh là quan trọng, nhưng quan trọng hơn là khi gút lại được một điều gì đó từ những lời dạy của người Thầy để sống, rồi thấy mọi chuyện trắc trở trong cuộc đời nhẹ như gió như mây. Bằng không, sợi dây có bền chắc đến đâu cũng không còn quan trọng nữa khi đôi tay không đủ lực và không biết cách để cứu được chính mình, và người Thầy có thông thái đến đâu cũng không còn quan trọng nữa khi người học trò vẫn chưa chịu dốc hết lòng để thương lấy mình.
Không ai chỉ ngồi ngoài gió mưa nhìn ngôi nhà mà hết lạnh, dù ngôi nhà đó là của họ.
Cuộc sống chưa bao giờ nương tay cho bất kì một người nào với lí do kẻ ấy có được một người thầy giỏi.
Người an.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét