(Thích Tánh Tuệ)
- Ngày xưa, rất sợ phải chết, bây chừ mới biết, sống máy móc, hành xử thiếu cái Tâm, còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều.
- Ngày xưa, tưởng sự sống và cái chết ở cách xa nhau lắm, bây chừ thấy rõ, biên giới giữa sống chết, chỉ cách nhau một lằn chỉ mong manh.
- Ngày xưa, cứ mơ ước lớn lên rồi sẽ trở thành người này người kia, bây chừ mới biết “được trở thành chính mình mới là điều hạnh phúc nhất trên đời” …
- Ngày xưa, tưởng thành thật là điều tốt, bây chừ mới biết sống thành thật với mình thôi cũng là điều khó khăn biết bao.
- Ngày xưa, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, bây chừ thì biết yêu đến đó rồi đi đó, như mưa bóng mây, hay dù có như chớp bể mưa nguồn thì cũng vậy, có đó rồi mất đó.
- Ngày xưa, tưởng hạnh phúc là điều gì đó xa xôi lắm, bây chừ mới biết hạnh phúc chỉ đơn giản là những thứ bình dị xung quanh ta, có chăng là mình đã không nhận thấy.
- Ngày xưa, tưởng thành người lớn là lớn, bây chừ đã thấy có nhiều người lớn mà vẫn chưa thật sự trưởng thành, người đời thường bông đùa đó là trẻ nhỏ sống ... lâu năm.
● Đời người sẽ trải qua ba lần trưởng thành. Llần đầu tiên là khi biết rõ có một số chuyện rõ ràng là sẽ không có kết quả, nhưng vẫn bất chấp tất cả để theo đuổi. Kết quả, đã làm con người ta trưởng thành. Lần thứ hai là khi phát hiện ra mình không phải trung tâm của thế giới. Và lần thứ ba là khi nhận ra có một số việc, dù ta có cố gắng như thế nào vẫn không thể thay đổi được. Từ đó mà ... nhỏ được vài ý thơ:
Đừng ước mơ thay đổi
Cả thế giới quanh mình
Hạnh phúc cười với bạn
Khi thay đổi cách nhìn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét