V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Trường ca vô thường

- Huế 1998
- Trí Năng,Trần Lý Khánh



1•
Bao năm ôm một nỗi buồn
Bao năm ngồi ngắm mưa nguồn thiên di
Người ơi nói nữa làm chi
Bao năm này cuộc đến đi đã thường
Gặp nhau giữa chốn vô thường
Xa nhau thêm chút vấn vương bụi hồng

2•
Thà về úp mặt chờ mong
Còn hơn huyên náo mà lòng ngẩn ngơ
Dẫu chân em có dại khờ
Cũng in thành những vần thơ tôi rồi

3•
Vô thường em. Vô thường tôi
Vô thường đến cả núi đồi cỏ cây
Vô thường như những vầng mây
Hợp là hợp để đợi ngày ly tan

4•
Ta về ngâm khúc muộn màng
Dang tay nhặt chiếc lá vàng hỏi thu
Ai đem quán trọ giăng sầu
Ta đem thả xuống chân cầu trôi xuôi
Một lần này nữa là thôi
Đoá Phù Dung nở lòng nguôi ngoai lòng

5•
Lệ người đã chảy thành dòng
Đêm qua một đoá hoa hồng quyên sinh
Ta về đốt nến niệm Kinh
Mõ vàng gõ nhịp giật mình… hỡi ơi
Buớc chân ai vọng bên đời
Trang Kinh ướt đẫm lệ rơi vô thường

6•
Chừ ta như kẻ lạc đường
Mười phương góp lại một phương là nhà
Ôi hoang ca. Hề hoang ca
Bước chân dẫm nát sơn hà phiêu du
Người về ẩn hiện sương mù
Đôi con chim nhạn giữa mù sa bay

7•
Vô thường trên những bàn tay
Đêm về sấp ngửa mặt mày rêu phong
Tiếng chim đang hót trong lòng
Chừng như có tiếng bên sông vọng về
Ta còn một chút đam mê
Nên chưa giữ được lời thề thủy chung
Người ơi nhắn gửi tôi dùm
Gót hồng chớ để lạnh lùng gió sương

8•
Mai đi về giữa phố phường
Nhớ người em gái mà tương tư lòng
Dòng sông đã chảy mấy vòng
Ta còn đứng lại mà trông chờ gì
Ôi thiên di. Hỡi thiên di
Người đem em gái ta đi đâu rồi
Mưa rơi bên mái hiên đời
Người còn giữ được nụ cười xuân xưa

9•
Ôm tình đi dưới cơn mưa
Ta rao bán mãi mà chưa buồn về
Ngược dòng về với sơn khê
Vẫn chưa tránh khỏi đam mê vô thường

10•
Đêm qua ngủ giữa gió sương
Nhìn dòng sông nhớ phố phường buồn tênh
Hoa nào nở giữa kinh thành
Hương nào thơm ngát ngày anh lên đường

11•
Thôi thì em hãy như hương
Thoảng qua rồi cũng vô thường gió bay
Rượu nồng ta đã quá say
Men người ta đã thấy cay cay lòng

12•
Ừ thì em cứ sang sông
Mùa thu vẫn có mây hồng đấy thôi
Nỗi buồn khẽ động vai tôi
Thì thôi sông ấy vừa trôi chuyến đò

13•
Sang sông chạnh nhớ câu hò
Cây đa bến cũ con đò khác đưa
Em chừ bỏ bến sông xưa
Ta chừ ngồi ngắm cơn mưa đầu dòng
Đêm nghe dế gáy ngoài đồng
Nhớ người em gái giữa dòng xót xa

14•
Vô thường ngâm khúc trường ca
Hứng sương chế rượu trăng tà tà say
Nhớ từ thủa ấy bàn tay
Còn nguyên những nét mặt mày hoang sơ

15•
Bước chân rất đỗi ơ thờ
Vô tình buông giữa đôi bờ sắc không
Chừ thôi con nước xuôi dòng
Chừ thôi một đoá Sen hồng tuyết băng

16•
Mùa thu lên núi ngắm trăng
Trăng tàn nguyệt tận sương giăng trắng lòng
Đành về rũ áo mùa đông
Nhìn con bướm trắng sang sông chợt buồn
Mưa xuân nghiêng cánh chuồn chuồn
Em mang áo mỏng bên đường thướt tha
Ve sầu mỏi nghiệp cầm ca
Đã phơi xác lá hè qua nắng vàng

17•
Hoàng hôn rụng chiếc lá vàng
Nhặt lên run rẩy hai hàng lệ sương
Em đi tóc nhuốm bụi đường
Sấm Kinh thủa ấy vô thường vọng âm
Lên non nghe tiếng dương cầm
Chim ca rộn núi hợp âm tuyệt vời
Đá buồn trỗi khúc không lời
Mà sao nghe cả đất trời vọng vang

18•
Phù Dung sớm nở chiều tàn
Bức tranh vân cẩu vôi vàng hoá duyên
Từ em xoã tóc u huyền
Ta như trẻ lạc vào miền tuyết hoa

19•
Đêm về trời đổ mù sa
Bóng trăng chếnh choáng ta ngà ngà say
Đoá hồng từ độ trao tay
Là như có chút tàn phai đấy rồi ...

20•
Trời xanh gờn gợn mây trôi
Cơn mưa bất chợt bên đồi đìu hiu
Bước chân về giữa phố chiều
Cô đơn rất mực lòng hiu hiu buồn

21•
Dẫu đò có chạy xuôi nguồn
Cũng đừng vớt nhặt nỗi buồn tôi lên
Xin người ngoảnh mặt làm quên
Xem như tôi đã lênh đênh lâu rồi

22•
Đêm đêm ngồi đếm sao trời
Chừng như có vì sao rơi xuống trần
Ta còn một chút phân vân
Nên chưa đếm được mấy lần tử sinh
Phong trần ngồi lại một mình
Một mình mình uống, một mình mình say
Nhìn trời nhìn đất ô hay
Ta còn giữ được mặt mày này ư

23•
Đêm về tĩnh toạ ưu tư
Nhớ người rồi lại tương tư dáng người
Áo người trắng xoá tơ trời
Gió bay tha thướt giữa đời vấn vương
Đêm qua ngủ giấc miên trường
Chiêm bao là mộng, vô thường là em
Giật mình mở cửa ra xem
Thì ra một đoá hoa Sen vừa tàn

24•
Sương khuya lấp lánh trăng vàng
Sông khuya vắng chuyến đò sang mượt mà
Ta về trụ giữa ta bà
Cười vang cổ độ giang hà vỡ tung
Quê hương xa tít nghìn trùng
Về đây tụ hội một vùng khói sương
Tóc người từ độ thơm hương
Đã vương những sợi vô thường qua vai

25•
Con chim nhỏ bị lưu đày
Tiếng kêu ai oán đợi ngày hư vô
Người từ bỏ thủa ngây ngô
Về phơi áo lụa bên hồ nước xanh

26•
Bông hoa trắng nở trên cành
Cũng rơi rớt hạt mầm xanh luân hồi
Tiếc gì xanh lá bạc vôi
Đêm về chải tóc lại ngồi tương tư

27•
Tâm khai một đoá đại từ
Đêm qua hiển hiện Chân Như nụ cười
Đưa tay ngắt nụ hoa trời
Đập ra lại thấy một đời phù vân

28•
Nhớ xưa ta trót nợ nần
Đa mang một kiếp phong trần trả vay
Nợ người nặng trĩu hai tay
Trả người bằng những tháng ngày say sưa

29•
Mắt người quen ngắm vườn xưa
Hoa vàng thủa nọ lại vừa ra đi
Giật mình nuối tiếc xuân thì
Vành khuyên thôi hót bay đi chưa về
Nửa đời cầm lại cơn mê
Thì vui cho đến ngày về mới thôi
Mơ chi cá nước chim trời
Mai sau ngồi lại thấy đời hoang vu

30•
Đêm thu trời đổ sương mù
Nhà ai vẳng tiếng hò ru dịu mềm
Theo sương trăng xuống bên thềm
Để quên giấc ngủ êm đềm trong nôi
Nụ hồng đỏ thắm trên môi
Nở ra thì cũng thế thôi vô thường
Lời ru mát ngọt như sương
Đưa hồn ta đến thiên đường dạo chơi

31•
Bức tranh vân cẩu trên trời
Đã di thì hụt đã dời thì hao
Lòng buồn dạ cứ nao nao
Em còn khép kín vườn đào nữa không
Bốn mùa xuân-hạ-thu-đông
Chọn đi em kẻo đào hồng thì rơi
Xuân-Thu có lắm tơ trời
Hạ-Đông thì có lắm lời nắng mưa
Đam mê biết mấy cho vừa
Bước chân lên chuyến đò trưa chạnh lòng

32•
Ý thơ chết đuối giữa dòng
Em như tiên nữ khơi dòng suối nghiêng
Cảm ơn tiên nữ dịu hiền
Đã đưa tôi nhập vào miền tuyết băng
Vô thường em cũng như trăng
Thoáng qua như gió, vĩnh hằng như mây
Nỗi buồn tuột khỏi tầm tay
Em đi để lại dấu hài hoang sơ

33•
Vành môi khép lại hững hờ
Một dòng sông cạn đôi bờ sắc không
Mắt người thăm thẳm chờ mong
Đã vơi từng giọt lệ hồng nhớ nhung
Người đi xa mãi nghìn trùng
Thiền môn ta khép cánh Tùng hắt hiu
Bài thơ giờ đã xanh rêu
Tặng người để nhớ những chiều tàn thu
Trăng vàng lấp lánh xa mù
Đã say nghiêng ngửa cũng ru nhau cười
Cõi chơi còn lại mấy người
Thì xin đừng để nụ cười đẫm sương

34•
Ru em ngủ giấc miên trường
Tình tang ta hát vô thường
Ta đau
Ngủ đi
Em ngủ cho sâu
Thương em ta hát vài cân ân tình
Mai sau còn lại một mình
Ta ru ta một chút tình nhớ quên

35•
Nỗi buồn thủa ấy không tên
Cũng đau đáu gọi chẳng lên lời nào
Ta từ cuộc mộng xôn xao
Về qua sông rộng vẫy chào thiên thanh
Mai đi về giữa kinh thành
Bỏ quên tiếng suối bên ghềnh thác xưa
Phố phường lụt lội cơn mưa
Cũng đưa nhau đến cho vừa lòng ai

36•
Mai cầm nỗi nhớ trên tay
Ta soi sáng những mặt mày nhau xưa
Từ trong xa vắng mút mùa
Chừng như có kẻ vừa thua cuộc tình
Vớt dùm ta chút yên bình
Thả vào hư ảo một mình ta say
Đã bao tháng, đã bao ngày
Đợi em như đợi chim bay giữa trời

37•
Buông tay về giữa cuộc đời
Nhìn xem vật đổi sao dời nhớ thương
Người cố quận, kẻ tha hương
Chút tình lãng đãng vô thường rêu xanh
Chừ thôi như kẻ lữ hành
Thương chi phố, nhớ chi thành quách xưa
Ngại chi sớm nắng chiều mưa
Cuộc tình thôi để người đưa nhau về

38•
Đêm qua giấc ngủ còn mê
Mộng thường hồ điệp bay về xôn xao
Người đi khuất ở phương nào
Ta về lỡ nhịp cầu ao tần ngần
Người còn nguyên vẹn bàn chân
Cứ đi cho đến bến trần gian xa
Nhìn xem trong cõi yên hà
Phù du sinh diệt trôi qua mấy lần

39•
Môi người nở đoá phù vân
Mắt người lệ ứa mấy lần tơ vương
Áo người đã úa bụi đường
Tóc người buông giữa vô thường gió bay
Xin người một chút men say
Để đi qua những tháng ngày thu-đông
Tóc người xanh thẳm một dòng
Tôi ơi xanh nhé cõi lòng đa mang

40•
Gió ru mây vượt lên ngàn
Ta ru em giấc mộng vàng miên man
Vô thường khúc hát tình tang
Ta ru ta để đưa tang cuộc tình
Mai sau đời có yên bình
Cũng xin cứ để một mình ta say
Người còn trinh bạch bàn tay
Vướng vào chi để đoạ đày lòng đau

41•
Hẹn hò chi những ngày sau
Hai mươi năm ấy mấy màu rêu xanh
Vô thường giấc mộng không thành
Người về biệt dấu gã hành khất xưa
Ta đi tìm lại cơn mưa
Tưới vào ký ức để đưa mộng về
Bâng khuâng nhớ một câu thề
Bâng khuâng nhớ một đường về xa xưa

42•
Thuyền về cập bến mù sa
Em mang áo mỏng đôi tà xanh xao
Mắt người lấp lánh vì sao
Có nghe sương sớm nhuốm màu tà huy
Xuân xưa em hát lời gì
Nghe trong cây cỏ đến thì nở hoa
Ta về thống ẩm cuồng ca
Ngất ngây cùng bóng trăng tà tiêu dao

43•
Nhớ người trắng giấc chiêm bao
Chập chờn mộng, chập chờn vào giấc say
Chập chờn khờ khạo bàn tay
Chập chờn nhắm, chập chờn cay đôi dòng
Tạ từ sắc, tạ từ không
Ta về ôm một cõi lòng riêng ta
Em mang áo trắng lụa là
Bước đi về giữa giang hà xôn xao

44•
Ta chừ ngước mắt lên cao
Trong thăm thẳm ấy lòng nao nao buồn
Nước từ độ ấy xuôi nguồn
Em từ độ ấy rủ buồn qua vai
Người chừ trơ lại hình hài
Hồn trinh bạch đã bay dài qua sông
Vô thường nát cuộc tang bồng
Thì thôi cứ mặc cho dòng thời gian

45•
Gọi người tìm chút dư vang
Chút hương xưa đã theo làn gió bay
Người cầm nỗi nhớ trên tay
Vùi chôn cùng với những ngày tháng xưa
Đưa tay xua những hạt mưa
Dẫu rơi rất nhẹ cũng vừa ướt mi
Thời gian xoá vết chim di
Miên tình thôi để những khi mơ màng

46•
Giật mình nhớ chiếc áo vàng
Để vương mấy giọt lệ nàng ngấn sương
Chừ thôi mặc cuộc vô thường
Chừ thôi nặng một đoạn trường ái ân
Bông hồng đỏ thắm trước sân
Đã rơi rớt rụng mấy tầng đớn đau
Áo em trắng xoá một màu
Áo ta diêm dúa nát nhàu hư không

47•
Mai về nhóm bếp lửa hồng
Mùa đông lạnh lẽo đem hong tim buồn
Bể dâu rồi lại điên cuồng
Đổ nghìn cuộc mộng xuống nguồn nước trôi
Đêm mơ thấy ánh mặt trời
Tỉnh ra lại thấy một đời quạnh hiu
Đường về lau cỏ hắt hiu
Cũng đành thôi để dắt dìu nhau qua

48•
Người về thay chiếc áo hoa
Dáng người ẩn hiện đôi toà Như Lai
Mắt người sáng tợ sao mai
Bàn chân người dẫm lên hài nguyệt hoa
Ta chừ ngâm khúc trường ca
Ngất ngây về đến quê nhà chợt quên
Nhớ từ thủa chẳng tuổi tên
Ai đem nghiệp chướng trồng lên một người

49•
Vô thường rụng cánh hoa tươi
Nhặt lên run rẩy lòng người ưu tư
Người là hoa của Chơn Như
Nở ra bao gã thiền sư thất tình
Ta về tụng biến Chơn Kinh
Đêm mơ lại thấy một mình tỉnh say
Người đi xa đã bao ngày
Vẫn còn lưu lại dấu giày trong thơ

50•
Dòng sông thăm thẳm đôi bờ
Chiếc thuyền độc mộc giữa mờ mịt mây
Đam mê nghiêng ngửa cơn say
Mai về xoè ngón đếm tay nhớ người
Nhớ niêm-hoa, khẽ mỉm cười
Dùng tay áo lụa độ người sang sông
Bến tây có đám may hồng
Em sang bên ấy đơm bông gót hài

51•
Gió ru lau lách hao gầy
Bên đường em xoã tóc dài thênh thang
Dẫu ru em rất muộn màng
Cũng xin tụng một vài hàng ma-ha
Người cầm nỗi nhớ đi xa
Gieo vào ký ức nở ra đoá Quỳnh
Đêm thanh hoa hiện dáng hình
Vui cùng nhau một chút tình xa xưa

52•
Mốt mai còn ít duyên thừa
Xin người cứ đến như vừa mới đi
Như khi người đến kinh kỳ
Đã đem về chút xuân thì cho ta
Em như hoa giữa ta bà
Nở ra thơm ngát bao tà áo xuân
Đời vui em lại tần ngần
Đêm đêm run sợ phong trần pha sương

53•
Đuôi gà bỏ tóc viễn phương
Em đi ra giữa phố phường ngẩn ngơ
Biết đâu có kẻ làm thơ
Trang thơ lục bát hững hờ khói sương
Đêm về soi cốc u hương
Thoáng bóng em giấc miên trường tỉnh say
Vô thường úp mặt sao bay
Trong mơ lại thấy bàn tay trắng ngần

54•
Mai về tìm lá trơ gân
Hỏi ra mấy độ thu phân bồi hồi
Thu xưa người đã đi rồi
Lại về xoã tóc mây trôi qua cầu
Từ trong thăm thẳm nhiệm mầu
Tóc người là một cõi sầu riêng ai
Ta chừ gầy guộc đôi vai
Cũng đi qua những đêm dài chiêm bao

55•
Xuân về rộ đoá vàng Mai
Hương thơm tinh khiết bay dài thiên thanh
Hạ về đỏ thắm trên cành
Ve buồn lại hát bài ca rầu rầu
Thu về trời đổ mưa ngâu
Ngưu Lang Chức Nữ lên cầu rưng rưng
Đông về lá đổ khắp rừng
Đợi ngày xuân đến tưng bừng nở hoa

56•
Mây về che khuất trăng sao
Em về rẽ gót bước vào vườn hoa
Bạn về gục giữa giang hà
Ta về khoác áo cà sa độ người
Hoa đêm về nhớ mặt trời
Ta đêm về nhớ dáng người thiết tha
Áo xưa xếp lại đôi tà
Chôn vào ký ức nở ra Liên đài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét