V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Nghĩ về ngày lễ Tạ Ơn

- Thơ Mặc Phương Tử
- South Dakota, Thanksgiving Day - 2017

Hằng năm vào tiết mùa đông
Tục rằng phải nhớ ơn công đất trời
Ai hay cái lạnh nghiệt đời
Thuở ngày xưa ấy, bao người ấm no ?!

Ơn lành, biết mấy trời cho
Biết gieo - trồng - tỉa, biết lo cấy - cày
Biết làm ra lửa từ đây
Biết muôn việc … đến hôm nay được nhờ

Ơn trời, ơn đất, bao giờ
Đem cho muôn loại đến bờ bình an
Bí, ngô, lúa, đậu ... đầy tràn
Kho trời thuở ấy muôn vàn niềm vui

Tạ ơn, là để sống đời
Có Nhân, có Nghĩa, có lời Đạo Tâm
Biết rằng trong cuộc trăm năm
Khổ-Vui thoáng đã ... lên mầm tử sinh

Tạ ơn, là để tự mình
Sống đời hạnh phúc, ươm tình bao la
Dù cho người vật quanh ta
Biết yêu thương, để nở hoa dâng đời

Vậy, lễ Tạ Ơn đất trời
Là thêm nghĩa sống muôn nơi thái hoà
Tự mình gần, thấy mình xa
Cho đời thêm khúc tình ca thanh bình



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét