(Pháp ngữ của pháp sư Tịnh Không)
Đây đều là từ trên tất cả ác nghiệp của chúng sanh mà chiêu cảm ra. Lòng người ngày càng hiểm ác bài xích tất cả các điều thiện, ưa thích tất cả các điều ác. Nghe nói đến Thập Thiện Nghiệp thì liền lắc đầu bảo khó quá làm không được. Còn đối với sát sanh, trộm cắp, dâm dục ... thì liền gật đầu ưa thích. Bạn nói xem còn có cách nào cứu vãn được đây ?
Phàm sanh ra làm người ai ai cũng đều có đủ đầy tham, sân, si, mạn, hà hiếp, dối trá. Trong mỗi ý niệm đều là mong muốn làm chủ và khống chế tất cả mọi người, mọi sự, mọi vật. Trong mọi hoàn cảnh đều muốn gây tổn hại cho người để mong có lợi cho mình, chỉ cần cho họ chút lợi ích thì liền chạy theo mà quên mất đi mọi đạo nghĩa, đây đều là quan niệm sai lầm.
Vì sao sai lầm ? Vì luôn cho rằng tổn người sẽ có lợi cho mình, nhưng nào biết tổn người chỉ có hại cho mình chứ không có lợi. Thật ra cái lợi trước mắt mà ta thấy được đó nó vô cùng nhỏ nhoi so với cái khổ phải đọa vào địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh sau khi ta chết đi. Chúng ta đọc trong Kinh Địa Tạng mà biết được cái khổ trong tam đồ là vô cùng tận, như vậy thì cái lợi nhỏ nhoi trước mắt đó đâu có đủ để bù vào cái mất đi khi đọa vào trong tam đồ. Do đó, tổn người đâu có lợi cho mình.
Khi hiểu được đạo lý chân thật này rồi thì trong cuộc sống hằng ngày dẫu có phải chịu một chút khổ, một chút thiệt thòi để cho người khác được lợi thì có đáng gì đâu chứ. Cổ Đức có câu: “người chịu thiệt thòi là người có hậu phước” - tương lai nhất định được hưởng phước báo Trời-Người. Càng thù thắng hơn nữa khi ta đem những sự khổ, những sự thiệt thòi này làm động lực để trợ duyên cho ta niệm Phật cầu vãng sanh Cực Lạc Tây Phương để làm Phật, làm Tổ, đây mới thật sự là lợi ích lớn lao và chân thật nhất.
Cũng có người nói rằng: “nay họ ức hiếp ta, họ tranh đoạt lợi ích của ta mà ta vẫn phải nhường nhịn họ, vậy có phải là ta đã quá hèn yếu rồi hay không ?” ...
Trong truyện ký về Đức Phật Thích Ca và các đại đệ tử của Phật, chúng ta thấy được Đức Phật Thích Ca năm xưa cũng đã bị Đề Bà Đạt Đa luôn tìm cách quấy phá, gây thương tổn cho Người, thậm chí có đến hai lần tìm cách lấy mạng của Phật, đến cuối cùng thì chính Đề Bà Đạt Đa phải bị đọa vào A Tỳ địa ngục trong hai Đại A-tăng-kỳ kiếp mới được ra khỏi. Đức Mục Kiền Liên được xưng tôn là Thần Thông Đệ Nhất trong hàng đại đệ tử của Phật, cũng cam tâm để cho ngoại đạo đánh chết, sau đó bầm thây Ngài ra thành nhiều mảnh vụn rồi vùi xuống dưới hầm phân. Đức Phật và Đức Mục Kiền Liên đối với những sự việc này không có nửa lời oán thán, đều là cam tâm mà chịu.
Trải qua đến nay đã gần 3000 năm, từng thế hệ từng thế hệ đệ tử đều lấy tấm gương của Phật và của Mục Kiền Liên làm ánh đuốc soi đường cho chính mình trên con đường tu hạnh nhẫn nhục. Vậy Đức Phật và Đức Mục Kiền Liên có phải là đã quá yếu hèn ?
Chúng ta phải biết rằng, chỉ có người mê hoặc điên đảo mới muốn đi tranh đoạt, đi hơn thua cùng người khác, khi bị một chút uẩn khúc thì liền không chịu nổi, bị một chút oan ức thì liền ôm hận trong lòng, niệm niệm đều tìm cơ hội để trả thù, đến cuối cùng thì chiêu cảm lấy ác báo không như ý.
Chúng ta đều biết, sân hận nhất định đọa vào địa ngục, tham lam sẽ đọa vào ngạ quỷ. Do đó, người thật sự giác ngộ sẽ không bao giờ muốn đi tranh, đi đoạt, đi hơn thua cùng người. Mà không tranh, không đoạt, không hơn thua thì sẽ không có phiền não, cuộc sống theo đó liền được tự tại an vui.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
-----------------------------------------
Pháp ngữ của pháp sư Tịnh Không
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét