V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Sự tích XUẤT GIA GIEO DUYÊN

(Namo Budhaya)



Xuất Gia Gieo Duyên là việc có từ thời Đức Thế Tôn. Lúc Đức Thế Tôn đang giảng dạy ở tu viện Kỳ Viên, hôm nọ có một ông say rượu loạng choạng đi vô và nói “Thế Tôn, con muốn xuất gia đi tu”. Thế Tôn cười, cho đệ tử cao đầu ông ta và ban cho y bát. Hôm sau tỉnh rượu, ông say này sợ quá, bỏ trốn đi về nhà.

Chư Tỳ Kheo thắc mắc, bàn tán với nhau tại sao Đức Thế Tôn làm chuyện lạ nhỉ, biết hắn say mà vẫn độ cho hắn xuất gia ? Hãy để hắn đi cho khuất, rồi chúng ta sẽ đến thỉnh giáo Đức Thế Tôn về việc này.

Thế là họ kéo nhau đến hương thất Đức Phật, bạch hỏi:

- Bạch Đức Thế Tôn, chúng con không hiểu vì nguyên nhân gì Ngài lại độ cho một gã say như thế ? Xin Ðấng Thiện Thệ giải rõ cho chúng con.

- Này các tỳ kheo, các con dường như trách ta vì đã độ cho một gã say. Nhưng ta hỏi các con, trong lúc hắn say, tại sao không cầu chuyện gì khác, mà lại cầu làm Phật ? Như thế là hắn đã gieo một cái nhân tốt đẹp, ta phải giúp duyên cho hắn, vì ta không hẹp gì mà không giúp cho hắn thành Phật. Vả lại, có bao nhiêu người “tỉnh” biết cầu làm Phật như hắn ?

Vậy thì ai tỉnh, ai say ? Huống chi, hắn có nhậu rượu vào mà say thì bất quá chỉ say vài tiếng đồng hồ rồi tỉnh lại, cho nên, bệnh say của hắn, ta không cho là trầm trọng. Trái lại, biết bao kẻ trên thế gian này, dù không uống rượu mà vẫn cứ say, không phải say vài tiếng đồng hồ như hắn mà say muôn kiếp ngàn đời chưa tỉnh. Cái bệnh say đó, say trong vô minh ái dục, ta mới gọi là một chứng bệnh trầm kha.

Đã rất nhiều kiếp, người này không bao giờ nghĩ đến việc tu tập với bất kỳ tôn giáo nào, giờ ông ta đã khởi tâm và nói thành lời, dù là lời của người say nên ta phải tạo duyên lành cho ông ta, dù là chỉ một ngày.

Trong Qui Sơn Cảnh sách, Tổ Qui Sơn đã nói:

Hộc xuyên tước phi, thức tâm tùy nghiệp
(Chim sổ lồng bay về rừng, tùy nghiệp thọ sinh)

Như nhơn phụ trái cường giã tiên khiên
(Người thiếu nợ, ai mạnh sẽ đòi được/Nghiệp lực xấu mạnh hơn mình sẽ thọ sinh về con đường đó)

Vì vậy Phật tử phải luôn gieo duyên hay rải hạt Bồ Đề mỗi nơi mỗi lúc mình có thể làm trong đời này. Tạo thành một nghiệp tốt cho tâm linh như “nghiệp đi chùa, nghiệp nghe thuyết pháp, nghiệp tụng kinh, nghiệp tập sự làm sư, làm ni cô” (dù là vẫn còn tóc và chỉ một thời gian ngắn, một ngày của Bát Quan Trai), nghiệp bố thí làm hoài những thiện nghiệp, thiện sự rồi sẽ thành thói quen. Giống một cái cây to cao vốn đã nghiêng về một hướng, khi giông bão tới (nhắm mắt xuôi tay) nó sẽ ngã xuống theo hướng đã nghiêng.

Các Tổ Phật giáo đã theo lời dạy của Đức Thế Tôn thực hiện các khóa tu Xuất Gia Gieo Duyên ngàn năm trước luôn là ba tháng, cùng lúc với các sư An Cư Kiết Hạ, khi trời mưa nhiều, đường đi khất thực khó khăn, nguy hiểm, mọi người phải ở yên một chỗ cho lành. Giờ vì công việc làm, khóa tập tu đã ngắn lại còn 10, 15, 20 ngày cho thích nghi với đời sống.

Một ngày phát nguyện Xuất Gia
Là duyên giải thoát hằng sa luân hồi
Nguyện cầu tất cả muôn người
Quay về Chánh Pháp đời đời an vui

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét