V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền|78|

- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường

“Mọi dòng chảy đều đổ về biển, nhưng lòng biển chẳng bao giờ đầy. Lòng người cũng vậy, khi còn tham bất thiện, như biển rộng, chẳng bao giờ biết đủ với những ham muốn bất thiện của mình”.

Người về, mang theo trái tim về ngồi dưới hiên rũ bụi, người nói mình là một người thất bại, suốt bao nhiêu năm, luôn phải trả giá quá đắt cho những thứ chẳng đáng gì.

Mang hết những tháng năm tuổi trẻ để theo đuổi những thứ nghĩ là bình yên, nhưng cuối cùng, điều nhận lại được, hóa ra, cũng chỉ là thứ lưng chừng bình yên. Chỉ là lưng chừng … Thứ gì mà phải đánh đổi cả bình yên của mình để có được đều là quá đắt. Đúng không ?

Khi còn mang trong tâm những suy nghĩ không thiện, trong một lần không thắng được nó, người ta cố tích góp mãi những ham muốn theo từng ngày, nhiều hơn, lớn thêm, rộng ra, sâu hơn. Rồi thành cả một đại dương rộng mênh mông không bến bờ, đôi tay chẳng còn đủ sức để tát cạn, đôi chân chẳng còn đủ sức để đi qua, rồi chết chìm trong đại dương do chính mình tạo nên. Trách ai ?

Khi không có đủ tâm từ bi để thương lấy chính mình, chúng ta sẽ còn dốc lòng theo đuổi mãi những kẻ không bao giờ thương lấy mình.

Khi còn chất chứa trong lòng những suy nghĩ không thiện, chúng ta còn dốc lòng theo đuổi mãi những thứ chẳng đáng gì, rồi một ngày, phải nhìn mọi thứ mất đi.

Người đến, nơi đây chẳng có gì, chỉ có ngọn núi cũ, câu Kinh xưa, và mái hiên mỗi sớm mai ươm đầy nắng.

Người ngủ an.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét