V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Biết chấp nhận và vượt qua những khiếm khuyết tự thân

(Sưu tầm)



Sống trong một xã hội mà khuynh hướng chung của con người là luôn chú ý đến vỏ bọc ngoài nên chúng ta thường ngưỡng mộ cái vẻ bề ngoài tươi đẹp, hoa lệ của người khác, và hay mặc cảm về cái khiếm khuyết của mình, đó cũng là điều tự nhiên. Nhưng theo quan sát của tôi, tôi phát hiện ra rằng: ngoài Đức Phật và các bậc Thánh ra thì chưa có ai trong cuộc đời này hoàn mỹ và không khiếm khuyết cả, câu nói: “Nhân Vô Thập Toàn” như một chân lý đóng đinh cho nhân cách và phước phần của mỗi con người.

- Có người gia đình giàu có, nhà cao cửa rộng, nhưng con cháu lại không hiếu thuận, làm nhiều đìều sai trái, phạm pháp.

- Có người tài sắc vẹn toàn, giỏi giang, nhưng đường tình duyên lại đầy trắc trở.

- Có đôi vợ chồng, được ông chồng hiền hậu thì bà vợ tính tình rất … gấu, được bà vợ đảm đang hiền thục thì ông chồng rượu chè be bét, trăng hoa.

- Có người cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc, lương bổng cao, nhưng lại mắc những bệnh nan y.

- Có người có vẻ rất tốt số, nhưng trong cả cuộc đời họ, ngoài việc biết kiếm tiền ra, đầu óc họ hoàn toàn rỗng tuếch.

Trong cuộc sống của mỗi người, chúng ta đều không muốn có sự khiếm khuyết, song nó vẫn bám theo ta như bóng theo hình. Trước kia nhiều người cũng đã từng hận về những thiếu sót, khiếm khuyết trong cuộc đời họ. Nhưng cũng có người đã mở rộng lòng mình để đón nhận nó. Bởi vì họ đã “ngộ” ra được rằng , khiếm khuyết trong cuộc đời cũng giống như vết thẹo trên khuôn mặt ta, luôn luôn nhắc nhở ta nên biết sống khiêm tốn.

Có một câu trong ca từ của một bài hát hát thật hay: “có một lần mất mát, mới thơng người đơn độc”, nếu không có những buồn khổ, chúng ta sẽ luôn kiêu ngạo, và nếu không có những thăng trầm, chúng ta sẽ chẳng thể an ủi và giúp đỡ những người bất hạnh bằng trái tim đồng cảm, chân thành.

Tôi cũng tin rằng, cuộc sống không nên mong hoàn hảo quá, có khiếm khuyết để ta may mắn đến với những người khác cũng là một điều hay, bất cứ lúc nào bạn quá bận tâm, bất mãn với những khuyết điểm của mình thì ngay lúc đó bạn nên lấy những may mắn và những ưu điểm của mình ra làm món quà trao tặng cho những người thiếu may mắn, điều này sẽ mang lại niềm vui cho chính bản thân bạn.

Thiết nghĩ, chúng ta không cần phải có mọi thứ, nếu như ta có đủ, người khác sẽ thế nào ? Ta nên nhận biết rằng, những cái mình đang có vẫn nhiều hơn những gì mình không có, và còn có nhiều hơn những người bất hạnh khác nên từ đó ta sẽ không so đo với người khác nữa và càng quý trọng những gì mình đã và đang có hơn. Thế nên, đừng tự ti với bản thân vì những khiếm khuyết đang có. Hãy tự kiểm lại và tu tập để chuyển hóa những khiếm khuyết còn lại.

Ý thức rõ bản chất chúng ta và cuộc đời là tương đối thì tự khắc sống an vui.

Khi cầm mảnh gương soi vào tâm khảm
Ta biết mình đẹp, xấu, đục hay trong
Vườn tâm địa vấn vương nhiều cỏ dại
Mà cũng không thiếu vắng những hoa hồng
(Thích Tánh Tuệ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét