- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường
- Vô Thường
“Những người chấp nhận sống trong cảnh không vui nhưng vẫn giữ được từ tâm cho trái tim, giữ được yêu thương trong lời nói, giữ được sự chân thành trong đôi mắt đôi tay, vẫn bước đều về phía trước, vẫn giữ được niềm tin. Kẻ đó như ngọn núi đá không lay chuyển trước những giông gió cuộc đời”.
Đâu phải vì mình bé nhỏ mà cuộc đời thương tình không nổi gió.
Đâu phải vì mình mệt mỏi mà giông bão sẽ mềm lòng.
Đâu phải vì đôi chân đã rệu rã mà con đường chạnh lòng thu ngắn lại.
Đâu phải vì mình muốn giữ lại cuộc sống sẽ mỉm cười đồng ý không cuốn đi.
Người trở về từ phố rộng, sau nhiều lần cuối năm không về. Ngày xưa, người đi, như chiếc thuyền nhỏ tất tả chạy tìm một nơi trốn bão, rồi mới biết, chạy trốn mãi còn mệt mỏi hơn ở lại và mạnh mẽ đối diện một lần.
Người về, rủ lũ sẻ về con phố nhỏ, mỗi sáng, một nắm thóc, một tách cà phê, một hơi thở nhẹ, một thỏi trầm, một câu Kinh, ngồi nhìn lũ sẻ tíu tít rủ nhau về dưới hiên nhặt thóc, nhìn sẻ mẹ cẩn thận tách từng vỏ thóc mớm cho lũ sẻ non. Mỉm cười, cúi đầu, chắp tay chào Gautama, rồi xỏ giày bước ra phố rộng, nghe lòng đủ bình thản để đi qua hết những giấc mộng vô thường ngoài kia.
Người về ngôi nhà có cây Ngọc Lan nơi góc sân tháng Năm thơm từng trang sách.
Người về, thôi không làm chiếc thuyền con nữa, mà làm một hòn đảo nhỏ cho riêng mình, khi là thuyền, có đâu thì cũng lênh đênh.
Cuộc sống không thể tốt hơn bởi những tình cờ, nó chỉ tốt hơn khi trong lòng có gì đó đã đổi thay.
Người ngủ an.
Đâu phải vì mình bé nhỏ mà cuộc đời thương tình không nổi gió.
Đâu phải vì mình mệt mỏi mà giông bão sẽ mềm lòng.
Đâu phải vì đôi chân đã rệu rã mà con đường chạnh lòng thu ngắn lại.
Đâu phải vì mình muốn giữ lại cuộc sống sẽ mỉm cười đồng ý không cuốn đi.
Người trở về từ phố rộng, sau nhiều lần cuối năm không về. Ngày xưa, người đi, như chiếc thuyền nhỏ tất tả chạy tìm một nơi trốn bão, rồi mới biết, chạy trốn mãi còn mệt mỏi hơn ở lại và mạnh mẽ đối diện một lần.
Người về, rủ lũ sẻ về con phố nhỏ, mỗi sáng, một nắm thóc, một tách cà phê, một hơi thở nhẹ, một thỏi trầm, một câu Kinh, ngồi nhìn lũ sẻ tíu tít rủ nhau về dưới hiên nhặt thóc, nhìn sẻ mẹ cẩn thận tách từng vỏ thóc mớm cho lũ sẻ non. Mỉm cười, cúi đầu, chắp tay chào Gautama, rồi xỏ giày bước ra phố rộng, nghe lòng đủ bình thản để đi qua hết những giấc mộng vô thường ngoài kia.
Người về ngôi nhà có cây Ngọc Lan nơi góc sân tháng Năm thơm từng trang sách.
Người về, thôi không làm chiếc thuyền con nữa, mà làm một hòn đảo nhỏ cho riêng mình, khi là thuyền, có đâu thì cũng lênh đênh.
Cuộc sống không thể tốt hơn bởi những tình cờ, nó chỉ tốt hơn khi trong lòng có gì đó đã đổi thay.
Người ngủ an.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét