V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Câu chuyện: chén cơm thừa còn lại

(Sưu tầm)



Câu chuyện về người mẹ nghèo chịu đói nhường cơm cho các con, rồi lén con ăn vội chén cơm thừa còn lại đã khiến bao người rớt nước mắt.

Cô con gái kể lại:

❝Tôi về đến nhà đã hơn 7 giờ tối. Mẹ và em đang ăn cơm. Thấy tôi, Mẹ liền hỏi:

- Sao con về tối thế ?

- Dạ, hôm nay học năm tiết.

Rồi không biết tôi đã ăn gì chưa, Mẹ liền lấy chén đũa bảo tôi ngồi vào mâm. Bữa ăn thật đạm bạc, chỉ vài con cá nhỏ và một đĩa rau luộc. Như thế cũng là quý lắm rồi. Gia đình đang lúc khó khăn bữa ăn làm sao sung túc được.

Lúc trưa vì sợ trễ học nên tôi không ăn cơm, chỉ lót bụng bằng một ổ bánh mỳ. Chính vì thế mà giờ này tôi ăn một cách ngon lành, cảm thấy ngon miệng hơn bao giờ hết. Tôi vùi đầu vào mâm cơm mà không hay Mẹ tôi đã đứng lên tự lúc nào, rồi lại mang lên một đĩa trứng chiên. - Con và em cứ ăn cho no đi.

- Mẹ ăn thêm cơm.

- Khi chiều Mẹ có ăn mấy củ khoai luộc ở nhà cô Hai nên vẫn còn no.

Tôi nhìn kỹ Mẹ, những nếp nhăn lại hằn sâu hơn và tóc Mẹ cũng bạc nhiều hơn. Mẹ ngồi nhìn hai anh em tôi ăn, đôi mắt Người ánh lên niềm sung sướng. Thì ra một hạnh phúc nữa của Mẹ là được nhìn thấy những đứa con ăn uống ngon miệng. Hạnh phúc của người mẹ sao mà đơn giản và nhỏ bé ...

Cơm nước xong, tôi dạo bước ra trước hiên nhà thì gặp thằng bạn.

- Về lúc nào đó ?

- Mới về.

- Có ca nhạc ở nhà văn hoá. Đi xem với mình nhé.

Tôi vào nhà thay áo quần rồi xuống bếp xin Mẹ đi xem ca nhạc. Tôi sửng sốt khi nhìn thấy Mẹ đang ăn chén cơm thừa còn lại hồi nãy cùng với một chút rau. Tôi đứng như trời trồng, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời ...❞


Câu chuyện tuy ngắn nhưng cũng đủ để khiến những đứa con phải suy nghĩ. Từ những quan tâm dường như rất nhỏ của Mẹ, đến khi chúng ta nhận ra mới thấy nó to lớn và ý nghĩa biết bao.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét