V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Phật dạy: là duyên … là nợ ...

(Sưu tầm)



Duyên phận trên đời này vốn đã được tạo hóa an bài, vì vậy những người có duyên có phận sẽ tự hội ngộ, đồng hành với nhau, không cần phải cưỡng cầu.

Duyên phận là một điều kỳ diệu trong cuộc sống của chúng ta

Người xưa có câu: “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên tương diện bất tương phùng”, vì vậy, mọi sự đến và đi trong cuộc đời đều là duyên phận.

Con người ta gặp nhau nhờ Duyên, yêu nhau bởi Nợ, và chia ly do Phận. Nếu đã là Duyên, thì dù có xa cách thế nào cũng tìm được đường gặp lại. Nếu đã là Nợ, thì dù có trốn tránh tới đâu cũng không thể thoát được. Và khi đã là Phận, thì đơn giản, là không thể chống lại …

Có lẽ trong đời người chúng ta đã chiêm nghiệm rất nhiều hoàn cảnh. Không ai muốn nhưng do vô tình hay hoàn cảnh đưa đẩy để tình yêu trở thành một niềm đau. Trong tình yêu, hình như đâu đâu cũng đã được ông trời định duyên. Duyên đến, duyên ở, hay duyên đi dường như cũng đều do số phận sắp đặt.

Có những lương duyên khi bắt đầu (dù rất nhanh) đã chắc chắn như “ván đã đóng thuyền”.

Có những duyên phận khi bắt đầu (dù dài hơi) đã định trước là sẽ phải ra đi.

Có những duyên phận chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp.

Yêu một người không nhất định phải có được người ấy, nhưng khi đã có được người ấy thì nhất định phải hết lòng yêu thương. Nói thì thật dễ nhưng hành động mới thật gian nan. Trong tình yêu, có nhiều lúc nếu sự chân thành lại gây ra nỗi đau; xin hãy chọn nói dối, nếu nói dối gây ra vết thương lòng; xin hãy chọn cách im lặng; nếu im lặng làm bạn đau; xin hãy chọn cách ra đi; nếu tình yêu là nỗi đau; xin đừng lại gần nó ... nhưng có rất nhiều hoàn cảnh đều không như vậy, vì thế ta là người có quyền chọn lựa.

Nếu những điều mất đi làm ta đau khổ, ta có sợ phải trả giá cho những gì đã qua không ? Nếu đắm say làm ta khổ, liệu ta có chọn kết thúc ? Nếu theo đuổi làm ta mỏi mệt, ta có chọn lựa cách im lặng ? Nếu chia xa là u sầu, ta sẽ tâm sự nỗi lòng ấy cho ai ? Có rất nhiều điều phải đến tận sau này chúng ta mới nhìn rõ. Có rất nhiều chuyện ngay lúc nó diễn ra ta không cảm thấy đau khổ, nhưng ta chẳng thể tìm thấy nó trên con đường mình đang bước tới.

Có tình yêu sâu sắc nồng nàn nhưng chẳng biết thể hiện ra sao cho thật hoàn mỹ. Có tình yêu biết là không thể bước tiếp, nhưng không can tâm rời bỏ. Có tình yêu biết là đau khổ, nhưng không thể trốn tránh. Có tình yêu biết là không có tương lai, nhưng con tim đã chẳng thể quay đầu lại. Có lẽ câu sau đây diễn tả đúng nhất cái quyết định đi đến hôn nhân giữa hai người:

- Người mình lấy làm vợ (làm chồng) có thể không phải là người mình yêu nhất, có thể cũng không phải là người yêu mình nhất, mà chỉ đơn giản là họ đến đúng vào cái thời điểm cả hai cùng muốn lập gia đình.

Và ở đâu đó có một câu như thế này:

- Nếu bạn không còn yêu một người, xin hãy buông tay để người khác có cơ hội yêu người ấy. Nếu người bạn yêu bỏ rơi bạn, xin hãy giải thoát cho chính mình, để mình có cơ hội yêu người khác.

Câu nói thẳng thắn nhưng rất có đạo lý, dạy cho chúng ta cách cư xử đúng đắn trong tình yêu. Có những thứ ta có thích thế nào đi nữa nhưng không bao giờ thuộc về ta, có những thứ ta lưu luyến, bịn rịn không dứt nhưng chẳng thể giữ lại cho mình. Tình yêu là bài ca chẳng bao giờ hát đến lời cuối, nhưng cho dù có thế nào thì tin rằng cứ chịu khó gieo nhân tốt trong cuộc sống hàng ngày thì duyên và nghiệp lành của mình sẽ tăng lên được một chút và nghiệp xấu cũng sẽ bớt xấu đi.

Tình yêu quả thật kỳ diệu. Sống ở đời này, dù chúng ta ý thức được rằng khi yêu là đầy khổ đau, nhưng hầu hết người ta lại muốn yêu một lần. Yêu là duyên, vượt duyên đến nợ, an nhiên với định mệnh ấy thôi.

Phật nói rằng, cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi, kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn NỢ nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ. Nhiều cặp vợ chồng, đôi lứa đang sống với nhau mà một trong hai người bỗng có tình cảm với người khác, dẫn đến chuyện chia tay. Những người dung tục sẽ nói người kia là trăng hoa, đểu cáng … nhưng thật ra đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi. Chuyện tình cảm không thể níu kéo được, duyên đến không cần phải vui mừng quá đỗi, duyên đi cũng không cần phải khóc lóc thảm thiết.

Không có tình yêu thì bên cạnh bạn vẫn có bạn bè.

Không có bạn bè tri kỷ thì bên cạnh bạn vẫn còn có gia đình.

Không có gia đình thì bạn vẫn còn sinh mệnh của chính mình.

Duyên hợp, duyên tan đều lưu lại một điều gì đó tốt đẹp và một chút tiếc nuối. Trong sinh mệnh mỗi người, điều gì là của bạn thì sẽ không mất, còn như điều gì không là của bạn thì cuối cùng cũng không thuộc về bạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét