- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường
- Vô Thường
“Sống cả trăm năm mà không thấy cuộc sống này là vô thường, chẳng bằng sống một ngày mà thấy mọi thứ đều vô thường, mong manh khó lường, tất cả đang mất đi”.
Không phải khi nhận thấy cuộc sống vô thường thì cuộc sống sẽ không còn vô thường với họ nữa. Cuộc sống vẫn vô thường như vậy, luôn vận động, mãi đổi thay, chỉ là lúc này, sẽ thôi chờ mong những điều quanh mình là mãi mãi để lòng được bình yên, mà sẽ học cách bình yên giữa những đổi thay vô thường, bình thản giữa những tàn phai.
Không phải khi nhận ra lửa là nóng thì lửa sẽ thôi không nóng nữa, lửa vẫn nóng như vậy, chỉ là lúc này, ta biết cách để lửa không làm tổn thương mình, biết cách dùng hơi ấm của lửa để làm những việc có ích mà mình muốn.
Có người vẫn mang trong lòng suy nghĩ “tất cả đều vô thường” để có thể bình thản đi qua hết những nỗi buồn rất dài đó thôi, với niềm tin, đại dương mênh mông cũng còn có bờ, dù hút trong tầm mắt, không thấy bến bờ ở đâu.
Cả trăm năm chấp chới trong biển sinh tử chẳng bằng một ngày về được đến bờ, ngồi bình thản, nhìn lại biển sinh tử, những con sóng bạc đầu từng nhận chìm mình ngày xưa giờ đẹp như một bức tranh.
Tuyệt nhất là đến một ngày, ta nhận ra cuộc sống là vô thường, cảm nhận vô thường thật sự bằng tất cả các giác quan, mắt thấy được màu vô thường, tai nghe được tiếng vô thường, mũi ngửi được mùi vô thường, lưỡi nếm được vị vô thường, tay chạm được vào vô thường … Rồi nhìn lại hôm qua, thấy tất cả đều rất đẹp, kể cả những nỗi buồn, kể cả những nuối tiếc, kể cả những dở dang.
Nỗi đau không đi cùng với con người từ khi họ vừa sinh ra, nó chỉ đến và bắt đầu đi chung khi họ vẫn muốn giữ nguyên vẹn một điều mà nó đã tàn phai.
Không phải khi nhận thấy cuộc sống vô thường thì cuộc sống sẽ không còn vô thường với họ nữa. Cuộc sống vẫn vô thường như vậy, luôn vận động, mãi đổi thay, chỉ là lúc này, sẽ thôi chờ mong những điều quanh mình là mãi mãi để lòng được bình yên, mà sẽ học cách bình yên giữa những đổi thay vô thường, bình thản giữa những tàn phai.
Không phải khi nhận ra lửa là nóng thì lửa sẽ thôi không nóng nữa, lửa vẫn nóng như vậy, chỉ là lúc này, ta biết cách để lửa không làm tổn thương mình, biết cách dùng hơi ấm của lửa để làm những việc có ích mà mình muốn.
Có người vẫn mang trong lòng suy nghĩ “tất cả đều vô thường” để có thể bình thản đi qua hết những nỗi buồn rất dài đó thôi, với niềm tin, đại dương mênh mông cũng còn có bờ, dù hút trong tầm mắt, không thấy bến bờ ở đâu.
Cả trăm năm chấp chới trong biển sinh tử chẳng bằng một ngày về được đến bờ, ngồi bình thản, nhìn lại biển sinh tử, những con sóng bạc đầu từng nhận chìm mình ngày xưa giờ đẹp như một bức tranh.
Tuyệt nhất là đến một ngày, ta nhận ra cuộc sống là vô thường, cảm nhận vô thường thật sự bằng tất cả các giác quan, mắt thấy được màu vô thường, tai nghe được tiếng vô thường, mũi ngửi được mùi vô thường, lưỡi nếm được vị vô thường, tay chạm được vào vô thường … Rồi nhìn lại hôm qua, thấy tất cả đều rất đẹp, kể cả những nỗi buồn, kể cả những nuối tiếc, kể cả những dở dang.
Nỗi đau không đi cùng với con người từ khi họ vừa sinh ra, nó chỉ đến và bắt đầu đi chung khi họ vẫn muốn giữ nguyên vẹn một điều mà nó đã tàn phai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét