(Sưu tầm)
- Tại sao chúng ta phải đeo cái bình to và nặng trên lưng ?
Ốc sên mẹ trả lời:
- Tại vì chúng ta không có xương, di chuyển chậm nên cần cái bình để bảo vệ.
- Nhưng em sâu róm cũng không có xương, di chuyển không nhanh, tại sao không cần cái bình để bảo vệ ?
- Vì một ngày em ấy sẽ hóa thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ em ấy, con ạ !
- Em giun đất cũng không có xương, cũng bước chẳng nhanh, cũng chẳng tiến hóa, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa to vừa nặng đó ?
- Em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy.
Ốc sên con bật khóc nói với mẹ rằng: - Chúng ta thật đáng thương, bầu trời thì không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng chẳng che chở chúng ta.
- Vì vậy mà chúng ta có cái bình. Ốc sên mẹ an ủi con. Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính bản thân của chúng ta.
Đúng vậy, trong cuộc sống ta không thể trông chờ vào sự giúp đỡ của bất cứ ai, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để vươn lên. Con người chúng ta là những sinh vật nhỏ bé trong cái vũ trụ thiên nhiên này, ta phải luôn đối diện với bao thiên tai, hỏa hoạn, sóng thần, động đất ... với thời tiết nghịch cảnh trong cuộc đời này mà sở dĩ con người mình được tồn tại là nhờ vào khối óc và đôi bàn tay chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét