(Nguyễn Tuấn Quỳnh)
Kệ hết đi như gió thoảng trên đồng
Đời toan tính mỏi mòn trong được mất
Một kiếp người thoáng chốc hoá hư không
Chẳng sao đâu, an tịnh giữ trong lòng
Đường vạn dặm nhẹ hành trang thẳng bước
Chuyện hợp tan phù du như mây nước
Bận lòng chi, ta – lữ khách phiêu bồng
Bình tĩnh sống, tâm ta là quán trọ
Khách là thân, sẽ đến lúc giã từ
Danh lợi lắm nhưng ra đi tay trắng
Chỉ tình người sống mãi với nhân gian
Không sao đâu, cứ bình tĩnh sống
Buông bỏ đi cho vơi bớt nỗi buồn
Tâm tư lự giữa đất trời cao rộng
Thanh thản lòng chào đón những hừng đông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét