(Thích Tánh Tuệ)
Nghe nhịp tim thanh thản đập yên bình
Cho ưu phiền, khổ lụy kiếp nhân sinh
Dần tan biến, vọng tình ngưng khuấy động
Nhắm mắt lại để thấy: Tâm là Vọng !
Rồi không còn mơ mộng sống lênh đênh
Cuộc đời kia làn mây nổi bồng bềnh
Danh - Sắc đó, loài yêu tinh giả mỵ
Nhắm mắt lại để thấy mình thật kỹ
Ta là ai ? Ngày khép lại, về đâu ?
Hãy trầm tư và quán chiếu thật sâu
Trong vạn pháp có đạo mầu thâm viễn
Nhắm mắt lại nhìn cái tâm bám luyến
Biết sự đời hư huyễn vẫn lòng đau
Vì Hành - Tri còn cách một nhịp cầu
Biết và Ngộ vẫn hai đầu cách biệt
Ôm Phật ngủ mà khổ hoài da diết
Phải chăng vì chưa thiết nẻo hồi hương
Ta vẫn hay đời sinh diệt, vô thường
Song yếu đuối vấn vương từng giọt mật
Nhắm mắt lại để thôi làm hành khất
Đi van xin hạnh phúc giữa màn đêm
Khoảng trống trong hồn cố lấp vẫn rộng tênh
Vì hy vọng đã ước thề tuyệt vọng
Nhắm mắt lại biết tâm nào thực, mộng
Tĩnh tại nhìn hoa, rác nổi đầy sông
Và nhận ra Sinh Tử gốc tại lòng
Kể từ đó bụi hồng thôi vướng nhiễm
Nhắm mắt lại Xả Buông và Chánh Niệm
Mở mắt nhìn tâm rỗng sáng thường minh
Thì nơi này đích thực “ngộ vô sinh”
Thấy Cực Lạc vốn không lìa tự tánh
Dù sống giữa trần duyên và ngoại cảnh
Vẫn quay về, mở mắt sáng Tâm Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét