(Sưu tầm)
Có những lúc con người ta gục ngã tưởng chừng như không còn sức trước sự tàn phá của vô thường, nhưng nếu biết thẩm thấu lý duyên sinh cũng giúp con người nhận ra, biết đâu mình đã từng hưởng thụ quá nhiều từ những tặng phẩm của vũ trụ rồi thì lâu lâu bị vũ trụ lấy lại để chia sớt cho kẻ khác, thiết tưởng đó cũng là lẽ tự nhiên chứ đâu có gì là cay đắng. Mặt khác, sự cân bằng trong xã hội thật khó tồn tại, trong khi ai cũng muốn mình có nhiều hơn người khác và có càng nhiều càng tốt, nên con người ta bất chấp khổ đau của người khác, chỉ cần họ vui.
Trong cái được của người này luôn tiềm tàng cái mất và cả niềm bi ai của kẻ khác. Nhưng thôi, nhìn làm chi mặt trái của xã hội, vì bản chất của cõi đời luôn là như thế, buông xả được thì lòng mới an vui. Thực tế thì trạng thái tâm ta như thế nào thì ta sẽ cảm nhận hạnh phúc và khổ đau như thế ấy. Vì khổ đau, hạnh phúc, vốn từ tâm sinh ra mà cũng từ tâm biến diệt.
“ … Nửa đời người tôi hiểu được
Vô thường - ấy lẽ thường nhiên
Và ta chỉ là chiếc lá
Trong rừng nhân loại vô biên
Nếu có một điều vĩnh cửu
Thì đó chính là đổi thay
Đổi thay - chẳng hề thay đổi
Đành hanh ... tại thế gian này”
- Thích Tánh Tuệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét