(Trích: “Tùy bút Như Nhiên”|Thích Tánh Tuệ)
Với tôi, thời điểm này cho tới đêm 30 mới thực sự gọi là Tết. Sự chuẩn bị, cái trông chờ Tết nó thi vị hơn Tết nhiều, sau buổi chiều mùng 1 thì Tết đã dần phai, nhưng thế nhân không muốn đối diện điều đó, người ta muốn tết kéo dài nên có câu: “tháng Giêng là tháng ăn chơi” để cảm giác rằng xuân còn tươi mãi.
Ở đây là xứ Cà Ri - “nếu Mai không nở thì ... Sư đâu biết xuân về hay chưa” - có lẽ mùa Xuân thực sự của tôi nơi đây là ngồi lại lắng nghe nhịp đập của tim mình, lòng không mơ mộng về một ngày mai xa xôi, không hoài niệm và vướng bận về dĩ vãng ... để chỉ nghe lượng đất trời đang hé mở, chan hòa ... và tuệ tri một điều rằng không phải Tết về thì mình mới thực sự có mùa xuân. “Xuân trong ta” là mùa xuân bất diệt, một mùa xuân đích thực mà bất cứ ai cũng có, chỉ cần lắng tâm nhìn lại, chẳng phải nhọc công tìm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét