(Sưu tầm)
Ông Công, Ông Táo phải mang phận mình
Việc trần ghi chép nghiêm minh
Không thêm hay bớt, nghe nhìn bút ngay
Đủ chuyện vui sướng, bi hài
Sống đời làm - nói, cong - ngay … bởi người
Thế nhưng nào có thôi ngơi
Danh vọng, tiền của không mời cũng vô
Có khi biết đến nấm mồ
Thỏa mãn trước đã, Nam Mô là cùng
Hình như quên mất cái chung
Sống riêng trong phận trung dung vừa lòng
Cuộc đời chỉ biết cầu mong
Ít ai hiểu thấu nối lòng vững tâm
Thử thách người cũng trong tầm
Chỉ khi va chạm biết lâm dữ - hiền
Khó giữ trạng thái bình yên
Để mà phán đoán quyết liền đúng - hay
Có chuyện không kịp trở tay
Gây ra khốn khó hoặc vài tai ương
Công, Táo trình tấu tỏ tường
Ngọc Hoàng suy xét tâm thương người hiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét