(Thích Tánh Tuệ)
Để tình người ấm lại
Cần đôi phút khờ dại
Để lòng mình vô ưu
Cần trải chút tâm từ
Để chan hòa cuộc sống
Cần lặng dừng xao động
Để cảm nhận bình yên
Cần về với thiên nhiên
Để nghe hồn tươi mát
Cần sống đời mộc mạc
Để tâm tình thanh cao
Cần biết tặng, biết trao
Để đời không vô vị
Cần đối xử tế nhị
Để Ta, Người thăng hoa
Cần dung thứ, bỏ qua
Để mai kia còn gặp
Cần biết sống tự lập
Để trưởng thành, vươn lên
Cần chân cứng đá mềm
Để bước cùng gian khó
Cần đôi khi bày tỏ
Để thôi niềm cách ngăn
Cần biết tiến, biết lùi
Trên con đường danh, lợi
Cần biết luôn làm mới
Tháng ngày hạnh phúc hơn
Tâm ta như thế nào
Đời ta như thế ấy
Vậy cần nên gieo cấy
Những hạt mầm an vui...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét