(Thích Tánh Tuệ)
Chưa đến thì cũng chẳng hề ở đây
Chưa vui vì cuộc sum vầy
Thì đâu buồn ... sẽ một ngày chia xa
Chưa lại thì đâu có qua
Chưa bình minh ... chẳng bóng tà huy phai
Chưa thức, đâu biết đêm dài
Chưa chờ, đâu thấy tháng ngày lê thê
Chưa yêu, ai biết não nề
Lạy dài “ba chữ” ê chề nhân sinh
Chưa cô độc kiếp một mình
Thì đâu đoái những tâm tình tái tê
Chưa lạnh lẽo lúc Đông về
Nào thương ... cơ nhỡ bên hè phố đêm
Chưa một lần biết lặng im
Sao ta nghe được nhịp tim mọi người
Chưa hề khóc, chẳng biết cười
Chưa cho ... sao tận lòng ngời nỗi vui
Chưa nhìn xuống ... để ngậm ngùi
Thì chưa biết “Tạ ơn đời” một phen
Chưa tha thứ được nhỏ nhen
Làm răng ... xóa bỏ thói quen giận hờn
Chưa hay kiếp sống chập chờn
Nhọc nhằn thương, ghét, thua, hơn ... còn dài
Chưa lần đến trước Phật đài
Rầu rầu sáu nẻo gọi hoài ... chạy quanh
Chưa lặng thầm ngắm mộ xanh
Bôn ba, tất bật ... để thành hư vô
Và chưa biết tiếng “Nam Mô …”
Tình trần chưa cạn, chưa khô nặng nề
Chưa đi thì chẳng có về
Chưa sinh thì tử chẳng hề gọi tên
Sau mưa, trời vẫn nắng lên
Cửa Vô Sinh vẫn rộng thênh đợi người
Thiên thu có dáng Phật cười
Còn ta, thấp thoáng bên đời này thôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét