(Sưu tầm)
- À, tôi chỉ gửi lời cám ơn đến những người này đó thôi.
Người bạn của anh ta trợn mắt ngạc nhiên nói:
- Anh nói điều gì mà tôi chẳng hiểu gì cả. Anh cảm ơn những người đã chết mà toàn là người anh chưa hề quen biết ! Cái đầu của anh có vấn đề gì không vậy ?
Người nọ thong thả trả lời:
- Đúng vậy. Tôi trân trọng cảm ơn họ. Vì sự ra đi của họ đã nhắc nhở cho tôi đừng quên rằng kiếp người vốn là vô thường. Cái chết đến bất chợt nào ai hề hay biết. Lúc còn sống những người này cũng có những ước mơ toan tính, những tranh giành hơn thua, những vui buồn ganh ghét. Để rồi bỗng dưng trở thành những cái xác vô tri chờ đem hỏa táng hoặc vùi sâu trong lòng đất lạnh. Họ đem chính sinh mạng của mình để nhắc nhở cho tôi bài học lớn trong cuộc đời, như vậy chẳng lẽ không xứng đáng được nhận một lời cảm ơn hay sao anh bạn ?
“Ngồi đếm trăm năm thấy cũng dài
Thế rồi ... không quá một tầm tay
Nghìn thu gói trọn trong vài phút
Thoảng đến rồi đi như gió bay …”
(Thơ Thích Tánh Tuệ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét