V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền|34|

- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường



Người về, ghé qua Phố Hương, “con về để ngồi với Gautama một lát”.

Người ngồi dưới hiên chùa, nghe tiếng chuông gió, mỉm cười: “như thiên nhạc”. Những ngày tháng đầy biến cố đó, trên người con, chỉ còn chỗ này là không đau.

Người mỉm cười, bình thản, chỉ chiếc chân giả của mình. Nó không biết đau, không chảy máu vì nó không “sống”, đúng không ?

Nỗi đau là một phần của cuộc sống. Nên, chỉ những gì không “sống” mới không bị cuộc sống làm đau, mới không bị cuộc đời làm chảy máu. Trên đời này, làm gì có người có được đôi tay đủ nhanh đủ khỏe để tóm lấy những bất an khi nó còn chưa kịp chạm vào mình, ném thật xa, khỏi cuộc đời, rồi bình yên. Nhưng sẽ có người đủ sâu sắc, đủ can đảm để bình thản cầm lấy nỗi đau của mình, xem thử có dùng được chúng vào việc gì có ích hay không.

Thời gian dùng để tiếc nuối xót xa cho những dở dang đã qua, nếu không phải là thời gian dùng để hoàn thiện bản thân mình, thì cũng chỉ là thời gian bị lãng phí vô ích mà thôi. Những bất an trong cuộc sống ấy mà, nhiều lắm, nếu không dùng được vào việc gì hữu ích thì quả là phí phạm.

Người an.

1 nhận xét:

  1. Thời gian dùng để tiếc nuối xót xa cho những dở dang đã qua, nếu không phải là thời gian dùng để hoàn thiện bản thân mình, thì cũng chỉ là thời gian bị lãng phí vô ích mà thôi. Những bất an trong cuộc sống ấy mà, nhiều lắm, nếu không dùng được vào việc gì hữu ích thì quả là phí phạm.

    Trả lờiXóa